"Ngày bình thường" của mẹ

Mẹ không thấy khổ, mẹ thấy rất hạnh phúc vì ngày nào mẹ cũng là phụ nữ Việt Nam.

Con gọi điện về chúc mừng 20/10, biết mẹ lại lỡ hẹn với

buổi mít tinh… Con xót lòng, hỏi sao cũng là phụ nữ

Việt Nam mà ngày này mẹ lại khổ thế?. Mẹ bảo, mẹ

không thấy khổ, mẹ thấy rất hạnh phúc vì ngày nào mẹ

cũng là phụ nữ Việt Nam.

Hôm nay là 20/10, nhưng con biết với mẹ, nó cũng chỉ là

một ngày bình thường như những ngày bình thường khác.

Có thể, mẹ nghe loáng thoáng trên đài phát thanh xã có mời

chị em phụ nữ đi dự lễ mít tinh kỷ niệm nhưng với mẹ, con

chắc rằng việc bón đạm cho kịp lứa rau phiên chợ sau

mang bán để em con có tiền đóng học phí còn quan trọng

hơn nhiều…

Mẹ là chị cả trong nhà, nên mười ba tuổi đã phải làm những

công việc nặng nề như người lớn. Ông ngoại đi công tác xa,

việc đồng ruộng, lợn gà và trông nom các em, bà ngoại chỉ

biết trông cậy vào mẹ. Mẹ học giỏi nhưng dưới mẹ còn sáu

đứa em, đành nghỉ học giữa chừng để các em có cơ hội đến

trường. Chớm mười tám, mẹ lấy bố – cũng lại là con cả, mẹ

thành dâu trưởng, vừa chăm các em chồng vừa bận bịu với

các con.

Con đắn đo nhiều lắm, nhưng nhờ sự động viên của mẹ,

cuối cùng vẫn quyết định vào trường cấp ba trọng điểm của

huyện để trọ học, dẫu biết mẹ sẽ vất vả hơn vì tiền học đắt

hơn các trường khác. Mười bảy tuổi, các bạn trai trong lớp

bắt đầu biết góp tiền mua hoa tặng bạn gái, con bớt tiền ăn

ra đóng góp, xót xa nhìn các bạn gái nở nụ cười khi nhận

hoa, bởi biết giá một bông hồng bằng mấy chục bông huệ,

mà có khi kì kèo, ngồi suốt buổi chợ mẹ mới bán được…

Đã nhiều lần, con định mua hoa tặng mẹ, nhưng con biết,

cũng tiền của mẹ cả thôi, con lại sợ mẹ bảo con đi học

trường huyện đua đòi…

Vào ĐH, phố phường phồn hoa tấp nập. Những ngày này đi

đâu cũng ngập hoa, mà giá mỗi bó hoa có khi bằng cả nửa

sào cà chua của mẹ. Con biết đến mối tình đầu tiên, và mọi

suy nghĩ, đắn đo tan biến khi nhìn người ấy cười, bẽn lẽn

ôm bó hoa rực rỡ vào lòng… Con chưa bao giờ nhìn thấy

mẹ cười khi cắt hoa huệ đi chợ bán dẫu hoa đẹp đến mấy,

con chỉ thấy mẹ cười nếu hôm đó bán được hoa đắt. Trong

nhà mình, quanh năm cũng chỉ thấy bình Huệ trên góc ban

thờ, chưa bao giờ mẹ mua loài hoa khác… Sau này con mới

biết, mẹ đã thầm nở nụ cười khi thấy từng bông hoa lớn lên

mà không lo táp đi vì sương muối, không biết rằng ông nội

vốn chỉ thích hoa huệ, nên mẹ không bao giờ quên dành

chục huệ đẹp nhất để ở nhà thắp hương…

Mẹ, cũng như bao phụ nữ nông thôn khác, chưa bao giờ

nhận được một bông hoa hay một món quà. Có lẽ tất cả đã

quen với suy nghĩ đó là ngày của người giàu, hoặc cũng

chẳng buồn để ý, hoặc nén lòng quên. Có một lần, con nghe

thấy mẹ và các bác trong làng nói chuyện với nhau, rủ nhau

đi mít tinh kỷ kiệm 20/10 trên hội trường xã, để "thử một

lần cho biết"… Sau một hồi, tất cả lại bỏ cuộc vì luống cỏ

làm chưa xong, vườn rau chưa hồ đạm, hoặc chỗ nọ chỗ kia

chưa phun thuốc sâu… Ai cũng tiếc một buổi lao động, nên

chẳng đành lòng đánh đổi cho mình vài phút thảnh thơi.

Năm ngoái, con ra trường, đã tự lo cho được bản thân,

không còn mặc cảm "tiền mẹ cho lại mua quà tặng mẹ"

nữa. 20/10 con về nhà, mua tặng mẹ bó hoa và bộ quần áo

thật đẹp. Mẹ xúc động lắm, nhưng điều mẹ nói làm con

chẳng ngờ: "Con gầy quá, ở quê có ngày này đâu mà bầy

vẽ, giá con để dành tiền mua cái gì ngon ngon mà ăn cho

béo tí thì mẹ mừng hơn". Chiều hôm đó, mẹ cũng không đi

mít tinh được vì còn bận gặt đổi công…

Rồi con lập gia đình, vậy là không đỡ được bố mẹ nuôi các

em chút nào, hiếm hoi lắm mới có dịp về thăm nhà. Con

gọi điện về chúc mừng 20/10, biết mẹ lại lỡ hẹn với buổi

mít tinh… Con xót lòng, hỏi sao cũng là phụ nữ Việt Nam

mà ngày này mẹ lại khổ thế?. Mẹ bảo, mẹ không thấy khổ,

mẹ thấy rất hạnh phúc vì ngày nào mẹ cũng là phụ nữ Việt

Nam.