
SẮC MÀU CUỘC SỐNG
Quẳng gánh lo đi và vui sống
Có một phụ nữ sau khi nộp đơn từ chức trưởng phòng kinh doanh của một công ty
hóa mỹ phẩm đã hào hứng post lên blog của mình những dòng ngợi ca cuộc sống
thất nghiệp như thế này:
"Lần đầu tiên sau tám năm đi làm, hôm nay mình mới biết tại sao món phở Thìn
lại đông đúc đến vậy trong khi hàng phở bên cạnh thì vắng hoe. Không phải hàng
phở này mới mẻ gì song vì mọi khi món quà sáng với mình đơn giản chỉ để nịnh
bợ chiếc dạ dày, làm sao cho nó ngủ yên suốt năm tiếng chủ nó làm việc. Vậy nên
tiện đưa con học ở đâu thì mẹ ăn ở đó. Hàng nào càng vắng, càng không quấy rầy
đến cái đầu đang lăn lộn với cả mớ suy nghĩ nào mấy giờ gặp ai, nào trả lời vụ
khách hàng kiện ra sao, tiếp cô nhân viên đòi tăng lương như thế nào càng tốt. Vậy
nên nhiều khi vừa ăn xong mà ai hỏi sáng ăn gì cùng có khi phải nhớ đến một lúc
mới ra chứ nói gì đến chuyện còn biết món đó ngon thế nào. Hôm nay mới biết
buổi sáng ở Bờ Hồ rất đẹp. Hôm nay cũng mới biết trong khi mình suốt ngày chúi
đầu vào lo cơm, áo, gạo, tiền thì có biết bao người xung quanh tận hưởng cuộc
sống yên ả, thanh bình ở công viên buổi sớm... Mỗi ngày thất nghiệp là một ngày
mình được "sống" theo đúng nghĩa: được chơi với con thỏa thích, được cải thiện
mối quan hệ vợ chồng suýt đổ bể do bận mà ra, được đánh thức vị giác tinh tế ở
những món đời thường, được chữa cho hết căn bệnh suy nhược cơ thể và thần
kinh, hệ quả của việc lao động quá sức và để một ngày quay trở lại với công việc

mới nào đó mình sẽ có được sức sống như khi mới bước chân vào công ty cũ và
bất cứ đồng nghiệp cũ nào gặp lại mình cũng sẽ phải công nhận việc xin "thất
nghiệp" của mình là một quyết định đúng đắn...".
Đọc những dòng này, có lẽ nhiều người cho rằng chủ nhân của entry "Cuộc sống
tươi đẹp sau khi thất nghiệp"... dở hơi. Nhưng chị không phải là số hiếm trong
cuộc sống thời bận rộn này. Trong khi cả xã hội lao dầu vào kiếm tiền đến quên ăn
quên ngủ thì cũng có nhiều người tôn thờ... sống chậm, sống cho ra sống.
Một anh họa sĩ vốn đang là nhân vật được các công ty săn đầu người lùng sục,
lương tháng lúc nào cũng được mời ở mức vài ngàn đô bỗng nhiên tuyên bố giải
nghệ thiết kế để chuyển sang kinh doanh đàn, với một cửa hàng bé con con, trên
một con phố cũng chẳng có gì liên quan đến môn nghệ thuật thứ sáu cả. Mà cái
cửa hàng của anh khai trương đúng cái thời buổi nói như một ông bạn thân của
anh là "cơm chăng có đủ ăn ai còn nghĩ đến chuyện đánh đàn". Thế nhưng ai nói
gì kê họ, anh vẫn bán đàn, với một lý do đơn giản là để được sống với đam mê cả
đời của mình. Một cặp vợ chồng trẻ, đến cái nhà chui ra chui vào còn đang phải đi
thuê, nhưng năm nào cũng phải đi du lịch, gần thì xuyên Việt, xa hơn là ra nước
ngoài. Những hiện tương lạ đời ấy, nói theo cách nhìn của những người lớn tuổi là
"tí tuổi đầu đã thích hưởng thụ". Nhưng với nhiều người trẻ đang lao trong cuộc
sống hiện đại thì cái sự hưởng thụ đó lại được gọi bằng từ "biết sống".
Nếu thời gian của các bậc cha mẹ xưa được tính bằng ngày, bằng giờ thì với
những thế hệ gia đình trẻ ngày nay, thời gian đó được họ tính đến từng giây từng
phút. 15 phút để đưa đón con, năm tiếng để ngủ, ba mươi phút để ăn. Họ rời nhà
khi trời chưa sáng để trở về lúc thành phố đã lên đèn. Họ thậm chí không có nổi
thời gian để... ốm, vì có lúc nào mà đến bác sỹ để xem mình bị bệnh gì đâu. Con
cái làm gì trong ngày chắc họ không rành bằng người giúp việc. Ai cũng vậy, nhà
nào cũng thế, cứ lao vào vòng quay cuộc sống vội vã đến mức không kiểm soát
được cuộc sống của mình, của gia đình. Những lo toan cứ mỗi ngày lại chồng chất.

Áp lực, sự cạnh tranh trong công việc khiến người ta mất ăn mất ngủ. Dịch bệnh,
môi trường ô nhiễm, lương thực, thực phẩm nhiễm độc buộc người ta phải gán cho
những thứ mình bỏ vô miệng là “cái chết được báo trước". Xã hội phức tạp khiến
các bậc cha mẹ có mong ước... tụt lùi, rằng "chỉ cần con gái duyên dáng và thông
minh chứ đừng xinh quá, kẻo cha mẹ không bám theo hàng ngày mà bảo vệ được".
Những nỗi lo cứ nối tiếp nhau, lơ lửng trên đầu những gia đình trẻ mỗi sáng thức
dậy. Những nỗi lo vắt từ quá khứ cho đến tương lai rồi đè nén ở hiện tại. Theo
Ann Landers, một cố vấn báo chí nổi tiếng người Mỹ, trung bình một tháng tòa
báo nhận được khoảng 10.000 bức thư bày tỏ của độc giả và hầu hết những lá thư
này đến từ những người bị gánh nặng với những vấn đề của cuộc sống. Và khi
được hỏi rằng nếu có một vấn đề mà người ta xem như phải đấu tranh với nhiều
hơn bất cứ vấn đề nào khác thì câu trả lời của đa số độc giả luôn là nỗi lo sợ. Còn
theo một bác sĩ nổi tiếng khác thì 90% những bệnh nhân mãn tính mà các thầy
thuốc ngày nay gặp đều có cùng một triệu chứng thông thường là... lo lắng.
Người ta lo hàng ngày, hàng giờ và theo một cuộc nghiên cứu lớn của Mỹ thì có
đến 38% người cho rằng họ sẽ lo cả đời. Khi còn nhỏ lo học để có việc, có việc thì
lo kiếm nhiều tiền hơn và đến khi nhiều tiền rồi thì lại có rất nhiều những nỗi lo
mà khi nghèo họ không hề nghĩ đến như lo bị kiện tụng, lo bị các công ty tài chính
lừa. Dữ liệu của Pnrice (người chuyên nghiên cứu về thế giới nhà giàu trên trang
web Forbes.com) cho biết, thậm chí nguời càng giàu lại càng lo nhiều hơn, chỉ
17,6% những người có tài sản $500.000 đến $1 triệu lo bị kiện nhưng có tới 83%
người gia tài trên $20 triệu lo bị kiện.
Cuộc sống càng phát triển, càng nảy sinh nhiều vấn đề thì con người ta càng có
nhiều nỗi lo hơn. Nỗi lo làm cho nguời ta không còn thấy hứng thú với bản thân
mình, không còn có động lực với cuộc sống. Sự nhiệt tình không bao giờ nảy sinh,
sự sáng tạo dần mòn cụt, và sự tồn tại của con người ta trở thành một sự mệt mỏi
lớn. Đó là lý do ngày càng có nhiều người trẻ tuổi bị trầm uất, bi quan hay thấy

cuộc đời vô nghĩa dù trong tay đang có nhiều gấp mấy lần những thứ mà cha me
họ làm việc cả đời cật lực cũng không có nổi. Và để thoát ra khỏi bị kịch này, rất
nhiều người trẻ đã làm giàu cuộc sống của mình bằng cách: tận hưởng.
Một người mẹ trẻ sinh con vào giữa độ công việc đang thăng tiến. Dừng việc lai
để chăm con bây giờ nghĩa là cô mất đi mấy năm cố gắng và có thể cơ hội làm ăn
này một mai không trở lại. Thế là gác lại niềm hạnh phúc được ở bên con những
ngày đầu đời, phó thác toàn bộ việc chăm sóc con cho người giúp việc, cô xách
vali ra tít tận tỉnh ngoài làm việc cả tháng mới về mặc cho hai bầu sữa vẫn còn
căng tràn, mặc cho nỗi nhớ con tràn về khiến cô đôi lúc phải lau mắt kính. Trong
thâm tâm cô lúc ấy chỉ nung nấu một điều: năm năm nữa cô sẻ có được cái cửa
hàng của riêng mình, để sau này để lại cho con, để cô có thời gian đưa con đi đâu
đó mỗi lúc con muốn và để cô có thể được nghỉ ngơi những khi mệt mỏi.
Nhưng rồi khi có cửa hàng rồi cô vẫn không thoát khỏi vòng bế tắc. Công việc
nhiều đến nỗi không có thời gian đi mua sắm, thậm chí thức ăn cũng mua vào lúc
tối muộn, khi chỉ còn rau héo, thịt ôi. Bận đến nỗi không có thời gian chơi với con,
bận đến nỗi không có dịp đi chơi, thăm bạn thăm bè. Cô đâm ra nghi ngờ cả mục
tiêu ban đầu của mình "Kiếm tiền để làm gì? Không có tiền thì không sống được
nhưng có tiền mà không có thời gian để tiêu thì kiếm tiền để làm gì".
Cô gái điện đến trung tâm tư vấn tâm lý để bày tỏ sự khủng hoảng trước nỗi buồn
vì sự dửng dưng của cậu con trai, nỗi buồn của một người mẹ không san sẻ được
tình cảm với con, sự bàng quan của cuộc sống chỉ có làm việc, làm việc và mong
muốn tìm cách thoát ra khỏi sư bế tắc này. Câu trả lời của các chuyên gia rất đơn
giản và cũng không thế khác hơn là: hãy bắt đầu yêu lấy cái hiện tại từ hôm nay
nếu không muốn ngày mai lại tiếc nuối.
Mỗi người có một cách theo đuổi mục tiêu riêng nhưng cuộc sống bao giờ cũng
vậy, nó dành cho bạn từng phút mà bạn không thể quay lại hay lấy lại. Vì vậy tốt

hơn hết là hãy tận hưởng chuyến đi của cuộc sống hơn là lo lắng về những "ổ gà"
trước mặt.
Phép mầu từ blog
Cô Ebony Sampson sống tại Aberdeen, bang Maryland (Mỹ) cùng chồng là Daniel
và hai con nhỏ đã nếm trải mọi đắng cay của cuộc đời. Khi lên lớp 10, Ebony mất
cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông khủng khiếp. Nhờ bà nội nuôi nấng,
Ebony lớn lên và mua được một căn nhà nhỏ tại Aberdeen từ món tiền bảo hiểm
của cha mẹ để lại.
Hãng tin CNN cho biết vào tháng sáu vừa qua, anh chồng Daniel lâm bệnh do ngộ
độc thức ăn và phải nghỉ một thời gian. Là nhân viên mới của Ngân hàng Bank of
America, anh chưa tích lũy đủ thời gian làm việc để giữ được công việc của mình
khi ngân hàng sa thải hàng loạt nhân viên do khủng hoảng tài chính. Tìm kiếm
công việc mới lại càng khó khăn hơn.
Món tiền “còm” trợ cấp thất nghiệp hằng tháng không đủ để cả gia đình Sampson
trang trải mọi chi phí hằng ngày. Đầu tiên là nhà bị cắt điện do họ không kịp thanh
toán hóa đơn tiền điện đúng hạn. Rồi một chiếc xe của gia đình bị hỏng mà không
có tiền sửa. Một buổi sáng, Daniel thức dậy và thấy xe tải của mình biến mất. Nó
đã bị thu hồi để bù nợ.
Không có công việc, không có ôtô, không thu nhập, gia đình Sampson lại nhận
thêm một sự ngạc nhiên nữa: Ebony có thai được tám tuần. Khó khăn chồng chất
khó khăn. Đến tháng 11, cả nhà Sampson gần như suy sụp khi nhận được thư
thông báo sẽ bị thu hồi nhà nếu không trả 10.000 USD trong vòng hai tuần để
thanh toán tiền vay thế chấp. “Khi nhận được lá thư đó, chúng tôi đã thốt lên:

