
Guy de Maupassant
Trong rừng
D ch gi : Tr n Thanh Áiị ả ầ
Viên xã tr ng s p ng i vào bàn dùng b a, thì có ng i đ n b o r ng lão gácưở ắ ồ ữ ườ ế ả ằ
r ng v a b t gi hai ng i, và đang đ i ông ngoài văn phòng. ừ ừ ắ ữ ườ ợ
Ông v i vã đi ngay ra đó, và qu th t ông th y lão Ô-s -đuya đang nghiêmộ ả ậ ấ ơ
kh c đ ng canh ch ng m t đôi nam n , dáng d p ng i thành th , tu i đã xắ ứ ừ ộ ữ ấ ườ ị ổ ế
chi u. ề
Gã đàn ông, v đ y đà, mũi đ l , tóc b c tr ng, trông b ph . M đàn bà ănẻ ẫ ỏ ừ ạ ắ ơ ờ ụ
m c nh đi tr y h i, tròn l n trông ph c ph ch, đôi gò má bóng nh y, đ ngặ ư ẩ ộ ẳ ụ ị ẫ ứ
nhìn v i v thách th c lão nhân viên công l c đã b t gi mình. ớ ẻ ứ ự ắ ữ
Viên xã tr ng h i: ưở ỏ
-Chuy n gì th kia, lão Ô-s -đuya? ệ ế ơ
Lão gác r ng k l i. ừ ể ạ
Sáng s m, vào gi th ng l , lão đánh m t vòng bên khu r ng Săng-pi-u, đ nớ ờ ườ ệ ộ ừ ế
t n ranh gi i Ac-tăng-gi i. Lão không nh n ra đi u gì khác l c , ngo i trậ ớ ơ ậ ề ạ ả ạ ừ
hôm y tr i th t đ p, và cánh đ ng lúa trĩu h t. Nh ng, đ a con trai nhà Br -ấ ờ ậ ẹ ồ ạ ư ứ ơ
đen đang x i đ t trong v n nho, g i lão i i: ớ ấ ườ ọ ơ ớ
-B ! Lão Ô-s -đuya! Hãy đ n bìa r ng mà xem! líp th nh t y! Lão sớ ơ ế ừ Ở ứ ấ ấ ẽ
th y m t c p b câu, c hai cũng ph i đ n trăm ba m i tu i y! ấ ộ ặ ồ ả ả ế ươ ổ ấ
Lão bèn đi v phía đã ch . Lão lu n lách qua các b i r m, và nghe ti ngề ỉ ồ ụ ậ ế
chuy n trò, ti ng th h n h n, khi n lão cho r ng đây là m t v vi ph mệ ế ở ổ ể ế ằ ộ ụ ạ
thu n phong m t c. Do đó, lão r p ng i xu ng đ t mà bò t i, nh th rìnhầ ỹ ụ ạ ườ ố ấ ớ ư ể
b n săn b n tr m, và tóm g n đôi uyên ng này ngay vào lúc h th mìnhọ ắ ộ ọ ươ ọ ả
theo thú tính.
Viên xã tr ng r t đ i ng c nhiên, chăm chú quan sát hai th ph m. Gã đànưở ấ ỗ ạ ủ ạ
ông ph i đ n sáu m i tu i, còn m đàn bà, chí ít cũng ph i năm m i lăm.ả ế ươ ổ ụ ả ươ
Ông l p t c h i cung h , và b t đ u b ng ng i đàn ông. Gã tr l i y u tậ ứ ỏ ọ ắ ầ ằ ườ ả ờ ế ớ
đ n n i khó lòng mà nghe đ c. ế ỗ ượ
-Ông tên gì?
-Ni-cô-la Bô-ranh.
-Ngh nghi p? ề ệ
-Bán t p hóa, ph Mac-tia, Pa-ri. ạ ố ở
-Ông đã làm gì trong r ng? ở ừ
Gã câm l ng, nhìn xu ng chi c b ng ph c a mình, hai tay úp xu ng đùi. Viênặ ố ế ụ ệ ủ ố

xã tr ng h i ti p: ưở ỏ ế
-Ông có ph nh n nh ng gì mà nhân viên công l c v a k không? ủ ậ ữ ự ừ ể
-Th a ông, không. ư
-V y là ông thú nh n? ậ ậ
-Vâng, th a ông. ư
-Ông có mu n nói gì đ bi n h không? ố ể ệ ộ
-Không, th a ông. ư
-Ông đã g p tong ph m c a ông đâu? ặ ạ ủ ở
-Th a ông, đó là v tôi. ư ợ
-V ông à? ợ
-Vâng, th a ông. ư
-V y là…v y là…ông bà không s ng chung v i nhau?... Pari à? ậ ậ ố ớ ở
-Th a ông, chúng tôi đang s ng chung v i nhau. ư ố ớ
-Nh ng…v y thì…v y thì…ông th t ngu xu n, hoàn toàn ngu xu n, ông b nư ậ ậ ậ ẩ ẩ ạ
, đ b tóm c nh th , ngay gi a đ ng, lúc m i gi sáng. ạ ể ị ổ ư ế ữ ồ ườ ờ
Gã bán t p hóa ch ch c khóc òa lên vì x u h . Gã lí nhí: ạ ỉ ự ấ ổ
-Chính vì bà y mu n th ! Tôi đã b o bà ta r ng làm nh th là điên khùng.ấ ố ế ả ằ ư ế
Nh ng m t khi đàn bà đã nghĩ ra đ c đi u gì trong đ u…ông bi t đ y…thìư ộ ượ ề ầ ế ấ
h không th nào d t ra đ c. ọ ể ứ ượ
Viên xã tr ng là ng i dí d m, m m c i và v n l i: ưở ườ ỏ ỉ ườ ặ ạ
-Trong tr ng h p này, l ra ph i x y ra đi u ng c l i. Giá mà bà ta ch có ýườ ợ ẽ ả ả ề ượ ạ ỉ
nghĩ y trong đ u mà thôi, thì t h n ông s không ng i đây. ấ ầ ắ ẳ ẽ ồ ở
L p t c m t c n gi n d xâm chi m ông Bô-ranh, ông ta quay sang v nói: ậ ứ ộ ơ ậ ữ ế ợ
-Bà th y h u qu c a tính khí lãng m n c a bà ch a? H , th y ch a? Và sấ ậ ả ủ ạ ủ ư ừ ấ ư ẽ
ph i ra tr c tòa vào t ng này tu i, v t i vi ph m thu n phong m t c. Đ nả ướ ừ ổ ề ộ ạ ầ ỹ ụ ế
ph i đóng c a ti m m t, và d i nhà sang ph khác! Th y ch a? ả ử ệ ấ ờ ố ấ ư
Bà Bô-ranh đ ng d y, và không nhìn ch ng, bà di n đ t không chút lúng túng,ứ ậ ồ ễ ạ
không chút sĩ di n hão, g n nh không do d : ệ ầ ư ự
-L y chúa, th a ông xã tr ng, tôi bi t ch c r ng chúng tôi th t bu n c i.ạ ư ưở ế ắ ằ ậ ồ ườ
Xin ông cho phép tôi t bi n h nh m t lu t s , ho c t t h n, nh m tự ệ ộ ư ộ ậ ư ặ ố ơ ư ộ
ng i đàn bà đáng th ng, và tôi mong r ng ông s vui lòng th chúng tôi ra,ườ ươ ằ ẽ ả
và tha cho chúng tôi n i nh c b truy t tr c pháp lu t. ỗ ụ ị ố ướ ậ
Ngày x a, khi tôi còn tr , m t hôm ch nh t n , tôi làm quen v i ông Bô-ranhư ẻ ộ ủ ậ ọ ớ
vùng này. Lúc y, ông ta làm nhân viên trong m t c a hàng t p hóa, còn tôiở ấ ộ ử ạ
làm trong m t hi u may m c. Bây gi , tôi còn nh chuy n y nh th nó m iộ ệ ặ ờ ớ ệ ấ ư ể ớ
x y ra ngày hôm qua v y. Th nh tho ng, tôi v đây ngh nhân ngày ch nh t,ả ậ ỉ ả ề ỉ ủ ậ
cùng v i m t ng i b n gái, tên là Rô-d L -v ch, t i ph Pi-gan. Rô-d cóớ ộ ườ ạ ơ ơ ế ạ ố ơ
m t ng i b n trai kháu kh nh, còn tôi thì không. Chính anh ta đã d n chúngộ ườ ạ ỉ ẫ
tôi đ n đây. M t ngày th b y n , anh ta v a c i v a b o cho tôi bi t r ngế ộ ứ ả ọ ừ ườ ừ ả ế ằ
hôm sau anh ta s d n m t anh b n đ n. Tôi hi u ngay anh ta mu n gì, nh ngẽ ẫ ộ ạ ế ể ố ư

tôi tr l i r ng nh th ch ích l i chi. Lúc y tôi n t na mà, th a ông. Th làả ờ ằ ư ế ả ợ ấ ế ư ế
ngày hôm sau, chúng tôi g p ông Bô-ranh nhà g axe l a. Lúc b y gi , ông taặ ở ử ấ ờ
trông r t ch ng ch c. Nh ng tôi nh t quy t không nh ng b , và tôi cũng đãấ ữ ạ ư ấ ế ượ ộ
không nh ng b . ượ ộ
R i chúng tôi t i B -dông. Hôm y th i ti t th t tuy t v i, m t th th i ti tồ ớ ơ ấ ờ ế ậ ệ ờ ộ ứ ờ ế
làm cho lòng ta náo n c. Còn tôi thì, bây gi cũng nh ngày x a, m i khi t tứ ờ ư ư ỗ ố
tr i, tôi tr nên ngây d i; và khi ra đ ng, tôi nh ng i điên r . Màu xanh m nờ ở ạ ồ ư ườ ồ ơ
m n, chim chóc líu lo, nh ng nhánh lúa đong đ a tr c gió, b y én li ngở ữ ư ướ ầ ệ
nhanh vun vút, mùi th m c d i, nh ng đóa hoa m nhân, hoa cúc, t t cơ ỏ ạ ữ ỹ ấ ả
nh ng th y làm tôi điên d i! Cũng gi ng nh r u sâm-panh v i ng iữ ứ ấ ạ ố ư ượ ớ ườ
không quen u ng. ố
R i m t hôm, tr i th t tuy t, êm và sáng s a; nó xâm nh p vào c th taồ ộ ờ ậ ệ ả ủ ậ ơ ể
qua đôi m t khi ta nhìn, qua mi ng ta hít th . Rô-d và Xi-mông ch c ch c l iắ ệ ở ơ ố ố ạ
hôn nhau t ng phút m t. Khi nhìn h nh th , tôi c m th y nh th nào y.ừ ộ ọ ư ế ả ấ ư ế ấ
Ông Bô-ranh và tôi, chúng tôi b c đi sau l ng h , không nói năng chi. Khiướ ư ọ
ch a quen nhau, ng i ta ch ng có gì đ nói v i nhau c . Ông y có v r t rè,ư ườ ẳ ể ớ ả ấ ẻ ụ
và tôi thích nhìn ông y lúng ta lúng túng. R i chúng tôi đ n m t khu r ngấ ồ ế ộ ừ
nh . đ y tr i mát m nh trong b t m, và m i ng i ng i xu ng th mỏ Ở ấ ờ ẻ ư ể ắ ọ ườ ồ ố ả
c . Rô-d và b n trai cô ta c c i c t tôi mãi v vi c tôi có v nghiêm kh cỏ ơ ạ ứ ườ ợ ề ệ ẻ ắ
quá; ch c ông đã hi u r ng tôi không th khác h n đ c. Và h l i ti p t cắ ể ằ ể ơ ượ ọ ạ ế ụ
hôn nhau, ch ng c m th y áy náy vì s có m t c a hai chúng tôi, và h thìẳ ả ấ ự ặ ủ ọ
th m v i nhau, r i h đ ng lên và d t nhau đi vào các b i cây r m r p, ch ngầ ớ ồ ọ ứ ắ ụ ậ ạ ẳ
nói m t l i. Ông c t ng t ng xem b m t tôi lúc y trông ng c ngh chộ ờ ứ ưở ượ ộ ặ ấ ố ế
đ n d ng nào, khi tr c m t mình là m t gã thanh niên m i g p l n đ u!ế ườ ướ ặ ộ ớ ặ ầ ầ
Tôi c m th y vô cùng b i r i khi nhìn th y b n h đi nh th , đ n n i tôiả ấ ố ố ấ ọ ọ ư ế ế ỗ
đâm ra b o d n, và bèn lên ti ng. Tôi h i anh ra làm gì, anh ra nói r ng anh taạ ạ ế ỏ ằ
làm th ký ti m t p hóa, nh tôi đã nói v i ông khi nãy. R i chúng tôi tròư ở ệ ạ ư ớ ồ
chuy n m t lát, và nh th làm anh ta d n dĩ h n, th m chí sau đó, anh ta cònệ ộ ư ế ạ ơ ậ
mu n làm vài đi u su ng sã, nh ng tôi v n còn c ng r n đ c, b t anh taố ề ồ ư ẫ ứ ắ ượ ắ
ng i im t i ch . Có đúng th không, ông Bô-ranh? ồ ạ ỗ ế
Ông Bô-ranh, m t nhìn đăm đăm xu ng đ t v i v b i r i, không tr l i. ắ ố ấ ớ ẻ ố ố ả ờ
Bà ta ti p t c: “Lúc y, anh ta hi u r ng tôi là đ a con gái n t na, và b t đ uế ụ ấ ể ằ ứ ế ắ ầ
l ch s tán t nh tôi, nh ng i l ng thi n. T hôm y, ch nh t nào anh taị ự ỉ ư ườ ươ ệ ừ ấ ủ ậ
cũng tr l i. Anh ta đã si mê tôi l m r i, th a ông. Và tôi cũng v y, tôi cũngở ạ ắ ồ ư ậ
yêu anh y l m, cái gã thanh niên đ p trai ngày x a y! ấ ắ ẹ ư ấ
Tóm l i, anh ta c i tôi vào tháng chín, và chúng tôi m c a hi u ph Mac-ạ ướ ở ử ệ ở ố
tia. Nh ng năm sau đó th t là v t v , th a ông. Vi c buôn bán không đ cữ ậ ấ ả ư ệ ượ
thu n l i, và chúng tôi m t h n thói quen y. Trong vi c buôn bán có nhi uậ ợ ấ ẳ ấ ệ ề
th khác ph i lo toan h n là nghĩ đ n chuy n trăng hoa. Ngày qua tháng l i,ứ ả ơ ế ệ ạ
chúng tôi đã già đi mà không hay, nh nh ng con ng i tr m l ng, không cònư ữ ườ ầ ặ

nghĩ đ n chuy n yêu đ ng. Ng i ta s không h i ti c gì h t khi khôngế ệ ươ ườ ẽ ố ế ế
nh n ra nh ng gì còn thi u th n. ậ ữ ế ố
Và r i, th a ông, công vi c làm ăn kh m khá lên, chúng tôi đã an tâm choồ ư ệ ấ
t ng lai. R i thì, ông th y đ y, tôi không còn bi t nhi u l m nh ng gì đangươ ồ ấ ấ ế ề ắ ữ
x y ra trong tôi, không, th t tình nh th , tôi không bi t! ả ậ ư ế ế
R i tôi đâm ra m m ng nh cô bé tr ngày nào. Khi nhìn th y ng i ta kéoồ ơ ộ ư ở ọ ấ ườ
ngoài đ ng nh ng chi c xe ch hoa, tôi cũng khóc đ c. Mùi hoa violet bayườ ữ ế ở ượ
vào t n qu y hàng ch tôi ng i, cũng làm tim tôi r n rã. Lúc y tôi v i đ ngậ ầ ỗ ồ ộ ấ ộ ứ
lên, ra t n c a đ ng m nhìn b u tr i xanh ng t, xuyên qua nh ng mái nhà.ậ ử ể ắ ầ ờ ắ ữ
Khi ta thành ph mà ng m nhìn b u tr i xanh, thì đ ng xá nh m t dòngở ố ắ ầ ờ ườ ư ộ
sông, m t con sông dài quanh co u n khúc r i đ ra Pari, và nh ng cánh énộ ố ồ ổ ữ
chao l n trên y gi ng nh nh ng chú cá. T t c nh ng th y vào tu iượ ấ ố ư ữ ấ ả ữ ứ ấ ở ổ
tôi thì th t là ngu ng c. Nh ng làm sao bây gi th a ông, khi ng i ta đã laoậ ố ư ờ ư ườ
đ ng su t đ i, r i có m t lúc nào đó, ta c m th y l ra c n ph i làm m t gìộ ố ờ ồ ộ ả ấ ẽ ầ ả ộ
đó khác h n, và th là ta nu i ti c! ! Vâng, h i ti c! V y thì xin ông hãyơ ế ố ế Ồ ố ế ậ
nghĩ r ng, trong hai m i năm tr i, l ra tôi ph i đi tìm nh ng n hôn trongằ ươ ờ ẽ ả ữ ụ
r ng, nh m i k khác, nh m i ph n khác.Tôi nghĩ r ng th t hay bi từ ư ọ ẻ ư ọ ụ ữ ằ ậ ế
m y khi đ c đ t n m d i lùm cây và yêu m t ai đó. Tôi m c nh sángấ ượ ặ ằ ướ ộ ơ ả
trăng trên sông n c đ n n i thèm mu n đ c dìm mình xu ng đó. ướ ế ỗ ố ượ ố
Ban đ u, tôi không dám nói đi u đó v i ông Bô-ranh. Tôi bi t r ng ông y sầ ề ớ ế ằ ấ ẽ
ch gi u tôi, và s b t tôi quay tr v c a hi u t p hóa. Và k đ n, th t tìnhế ễ ẽ ắ ở ề ử ệ ạ ế ế ậ
là ông Bô-ranh t lâu đã không còn nói chuy n yêu đ ng v i tôi n a, nh ngừ ệ ươ ớ ữ ư
khi nhìn mình trong g ng, tôi cũng hi u r ng mình không còn có th nóiươ ể ằ ể
chuy n đó v i ai n a. Vì v y, tôi bèn quy t đ nh, và đ ngh v i ông y cùngệ ớ ữ ậ ế ị ề ị ớ ấ
v quê m t chuy n đ thăm l i n i mà chúng tôi đã quen nhau. Ông y ch pề ộ ế ể ạ ơ ấ ấ
nh n không chút nghi ng gì, và sáng nay, chúng tôi đ n đây, kho ng chín gi . ậ ờ ế ả ờ
Khi b c chân đ n cánh đ ng, tôi hoàn toàn b đ o l n. Trái tim c a ph nướ ế ồ ị ả ộ ủ ụ ữ
không bao gi b già c i! Và th t v y, tôi không còn th y ch ng tôi nh hi nờ ị ỗ ậ ậ ấ ồ ư ệ
nay, mà nh ngày x a y! Tôi xin th đúng nh th , th a ông. Ngàn l n đúng,ư ư ấ ề ư ế ư ầ
tôi choáng váng nh ng i say. Tôi ch t ôm hôn ông y. Ông y r t ng cư ườ ợ ấ ấ ấ ạ
nhiên v chuy n y còn h n c khi tôi có ý đ nh gi t ông ta. Ông nói v i tôiề ệ ấ ơ ả ị ế ớ
luôn mi ng: “Nh ng bà điên à? Sáng nay bà điên à? Cái gì ám bà th ?” Tôiệ ư ế
không ch u nghe ông y, tôi ch nghe trái tim tôi, và tôi kéo ông y vào trongị ấ ỉ ấ
r ng…Th đ y! Tôi đã nói h t s th t, th a ông xã tr ng, t t c s th t”. ừ ế ấ ế ự ậ ư ưở ấ ả ự ậ
Viên xã tr ng là ng i có đ u óc khôi hài. Ông v i đ ng lên, m m c i vàưở ườ ầ ộ ứ ỉ ườ
nói: “Thôi bà hãy đi đi, và nh đ ng bao gi ph m t i…d i lùm cây n aớ ừ ờ ạ ộ ướ ữ
nhé!”.

Đánh máy: banhsukem
Ngu n: banhsukemồ
Đ c b n: Thanh Vân đ a lênượ ạ ư
vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009