
True Love - Yêu thật!

Nắng sớm tràn ngập căn phòng khách sang trọng.
Fahlada vén màn cửa nhìn ra ngoài. Trời thật trong. Mây trắng bồng bềnh bay. Kí
ức chợt ùa về trong cô – những mảnh kí ức thời thơ ấu, cái thời mà cô chẳng thể
tưởng tượng rằng sẽ có ngày này. Bất giác, cô mỉm cười. Mắt cô ánh lên. Cô bật
cười thành tiếng, khúc khích.
_Gì đó cô nhóc này? – Một vòng tay rắn rỏi ôm cô từ phía sau. Gương mặt điển
trai áp vào má cô mang theo một hơi thở nồng ấm.
_Đang hoài niệm, chú Charles ạ! – Fah lí lắc ngoái cổ lại nhìn Charles, mắt lung
linh.
_ “Chú” cái đầu em! – Charles cau mày véo yêu vào mũi Fahlada. – Sao to gan
vậy, dám gọi anh là “chú”?
_Thì em bảo rồi mà! – Fah phụng phịu xoa mũi mình – Em đang hoài niệm. Mười
năm trước ấy. Lúc đó em chẳng gọi anh là chú còn gì!
Charles phì cười:
_Ừ thì lúc đó là chú Charles. Bây giờ là anh Charles rồi. Kêu “chú” là sai! Đúng là
anh đã nuông chiều em đến mức phát hư, em chẳng còn biết sợ anh là gì nữa rồi!

Fah “hứ” một cái rõ to rồi le lưỡi trêu Charles. Anh bật cười, lại véo mũi cô một
cái, rồi vòng tay ôm cô, thật chặt. Cả hai nhìn ra màn nắng ấm ngoài sân. Có lẽ họ
đều đang thầm nghĩ về sự sắp đặt của số phận …
Mười năm trước. Fah là cô bé con chín tuổi. Charles là một anh nhân viên văn
phòng hai mươi sáu tuổi vừa đi học thạc sĩ ở Mỹ về. Charles là bạn của dì Fah.
Nhà Fah quý Charles nên hay mời anh tới chơi. Và anh gặp Fah. Tất nhiên lúc đó
họ chẳng có tình ý gì với nhau, vì Fah chỉ mới là cô bé con chín tuổi, “vắt mũi
chưa sạch”. Fah hồn nhiên, hay cười và đùa rất dai. Cô nhóc ấy hay trêu các anh
của mình để rồi khi bị rượt thì bèn vắt chân lên cổ, chạy ùa vào lòng Charles, đòi
anh bế lên. Fah quý Charles lắm, cái gì cũng “Chú Charles! Chú Charles!”.Đối với
Charles lúc ấy, Fah là một con nhóc dễ thương và hay nhõng nhẽo. Tất nhiên, anh
cũng rất quý con nhóc ấy … Thời gian thắm thoắt trôi. Hai người họ vẫn bên nhau.
Fah dần lớn và trở thành một cô nữ sinh xinh đẹp. Charles, điển trai, cuốn hút và
thành đạt, cũng có một vài người yêu, nhưng chẳng tới đâu. Tình cảm “chú-cháu”
giữa Fah và Charles, đến năm cô mười tám tuổi, đã chuyển thành một thứ tình cảm
khác. Ban đầu họ đã phải đấu tranh rất nhiều, gia đình, dư luận và cả bản thân họ
nữa. Khoảng cách 17 tuổi không phải là một con số dễ vượt qua. Nhưng bằng tình
yêu chân thành từ hai phía, họ đã làm được điều mà nhiều người cho rằng không

thể.
Mười chín tuổi. Fah đỗ vào trường Đại Học danh tiếng nhất nhì vương quốc Thái
Lan. Cô xinh đẹp và có một mối tình kiểu Lọ Lem mà cô gái nào cũng mơ ước.
Charles là mối tình đầu của cô. Và cô muốn anh sẽ là tình cuối.
Ba mươi sáu tuổi. Charles hiện đang là Tổng Giám đốc của một tập đoàn đá quý
hàng đầu khu vực. Anh điển trai và giàu có, sở hữu một khu biệt thự xếp vào hàng
bậc nhất Bangkok. Không cần nói cũng biết Charles “có giá” cỡ nào. Trải qua một
vài mối tình, đã rõ thế nào là yêu, nên Charles biết tình yêu của anh dành cho Fah
là vĩnh cửu. Anh chỉ yêu mỗi Fah, cô nhóc “được anh nuông chiều từ nhỏ đến mức
phát hư”.
Họ đang sống những ngày rất hạnh phúc bên nhau.
***
Trước cổng nhà Fahlada.
_Anh Charles về cẩn thận nhé! – Fah hôn lên má Charles.

_Anh không muốn về! – Charles phụng phịu như con nít – Anh nhớ em lắm. Xa
một chút là thấy nhớ rồi! Tối nay anh sang rước em đi chơi nhé!
Fahlada phì cười:
_Em đã ở nhà anh cả buổi sáng rồi còn gì! Chiều và tối nay em phải ở nhà phụ mẹ
dọn dẹp! Đưa em đi chơi hoài không cho làm việc nhà, sau này cưới em về, anh
phải hầu đấy!
_Vậy thôi anh về! Mai mình gặp nhau!– Charles liền rối rít đổi ý. Rồi anh thò đầu
ra cửa xe hôn lên trán Fah, dịu dàng nói – Anh về nhé, công chúa!
Fah mỉm cười. Cô vẫy vẫy tay tạm biệt anh cho đến khi chiếc Mercedes màu đen
mới cáu khuất hẳn sau khúc quẹo, mới bước vào nhà.
Phía sau bức tường gần đó, một người phụ nữ trong dáng vẻ quý phái, tức tối nhìn
theo.
***

