Truyện ngắn Mẹ kế
lượt xem 4
download
Câu chuyện bắt đầu: Mấy đời bánh đúc có xương... Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng... Phượng Hoàng trốn sâu trong góc nhà,hai tay bịt chặt tai lại,cố để không nghe những lời kia xong tiếng hát ru của người đàn bà hàng xóm có con mọn kia như có sức mạnh đã đâm xuyên mọi vật cản,đi thẳng vào màng nhĩ,xông lên tận óc
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Mẹ kế
- Mẹ kế
- Câu chuyện bắt đầu: Mấy đời bánh đúc có xương... Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng... Phượng Hoàng trốn sâu trong góc nhà,hai tay bịt chặt tai lại,cố để không nghe những lời kia xong tiếng hát ru của người đàn bà hàng xóm có con mọn kia như có sức mạnh đã đâm xuyên mọi vật cản,đi thẳng vào màng nhĩ,xông lên tận óc,làm cho trái tim chai sạn tưởng chừng như chẳng còn gì có thể làm nó tổn thương thêm được nữa của Phượng Hoàng rỉ máu. "Đừng hát nữa ! " Phượng Hoàng gào lên.Tại sao chị lại hát bài đó? Có bao nhiêu bài hát ru tại sao chị không chọn mà lại chọn bài đó? Rốt cục thì chị có ý gì hả? Làm ơn hãy buông tha cho tôi đi,tôi mệt mỏi lắm rồi. Phượng Hoàng cắn chặt môi,cố gắng để không khóc nhưng không được,hai mắt cô nhòe đi,nước mắt lã chã rơi,bờ vai run rẩy,hai chân tê dại... =.=.=.=.=.=.=.= 15 năm trước
- Mưa....... Gió....... Sấm chớp....... Cô bé Phượng Hoàng khi đó mới 12 tuổi đang chạy như điên dưới trời mưa tầm tã,gió thổi ù ù,sấm chớp đùng đùng kia. Chạy...... Đau....... Uất hận........ Cái tát cháy má của bố vẫn còn in hằn dấu năm ngón tay trên gương mặt non nớt của cô bé.Cô hận bố.Cô hận người đàn bà kia-kẻ đã cướp đi tình thương của bố dành cho cô. "Bố...bố tin con đi...con...con...không có hại em mà." "Nói láo ! Rõ ràng tao thấy mày định bóp mũi làm chết ngạt con tao,mày còn chối nữa sao?" "Bố...bố..." BỐP ! "Cút! Cút ngay khỏi đây! Tao không có đứa con gái nào như mày cả." Thế là hết ! Hết thật rồi ! Phượng Hoàng nhào ra khỏi cửa ! Cái tát của bố rất đau nhưng thấm tháp gì với nỗi đau trong lòng cô chứ.Cô đổ gục xuống lòng đường trống trơn,lạnh lẽo không
- một bóng người qua lại. Tại sao? Tại sao bố không tin con? Tại sao bố lại đánh con? Bố tin tưởng người đàn bà ấy hơn con sao? Phải rồi,bố tin bà ta chứ vì bà ấy chính là người đã rót vốn giúp cho công ty của gia đình khỏi phá sản đồng thời còn là người sinh cho bố một thằng con trai nối dõi tông đường mà.Điều mà người mẹ quá cố của con vĩnh viễn chẳng bao giờ làm được. "Bố sẽ luôn luôn yêu thương chăm sóc và bảo vệ con,Phượng Hoàng-đứa con gái bé bỏng của bố." Nói dối ! "Bố sẽ không bao giờ cưới thêm vợ mới để con không phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng." Dối trá ! Ông đuổi tôi đi ư? Tốt thôi,tôi sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà của ông nữa. Bà dám vu khống,đặt điều hại tôi ư? Được thôi,cứ đắc ý đi vì tôi sẽ khiến bà phải chịu đau đớn gấp nghìn lần những gì tôi đã phải chịu trong suốt thời gian qua.
- =.=.=.=.=.=.=.= 5 năm trước "Có thật em muốn tôi thôn tính công ty của bố em không?" "Thật." "Em quả là tàn nhẫn." Phượng Hoàng không đáp,cô lao vào Lâm,cả hai ôm chầm lấy nhau rồi ngã vật giường. Quần áo bị ném tung ra mỗi thứ một nơi... Tiếng thở mạnh,gấp gáp... Tiếng rên rỉ... Họ quấn lấy nhau,điên cuồng như muốn nuốt chửng nhau... Sung sướng,mãn nguyện...nhưng đó không phải là yêu. Hai người,mỗi người một tâm trạng... Lâm mở cờ trong bụng vì cuối cùng anh ta đã có thể bành trướng thế lực của mình. Phượng Hoàng thì nóng lòng chờ xem ngày mà mà bố,mẹ kế và con riêng của ông chịu sự trả thù của cô. Kết cục chắc ai cũng biết. Lâm đã có thứ mình muốn. Phượng Hoàng thì có thứ mình cần.
- Kẻ ác phải chịu sự trừng trị. Nhưng có thật đó là kẻ ác ? Và kẻ đã ra phán quyết đó có phải là người lương thiện? Phượng Hoàng ra đi,Lâm không ngăn cản bởi đơn giản hắn chỉ coi cô như một con búp bê,chơi chán thì bỏ.Đối với Phượng Hoàng thì Lâm cũng chả hơn gì,hắn chỉ là một con cờ cho cô lợi dụng,khi không còn ích lợi gì thì sẵn sàng chà đạp dưới chân.Mối quan hệ giữa cô và hắn chỉ đơn giản là cộng sinh đôi bên cùng có lợi,chấm hết ! =.=.=.=.=.=.=.= 3 năm trước Phượng Hoàng gặp Quân trong một hoàn cảnh đặc biệt.Cô bị một gã lái xe đi ẩu tông vào khiến cô ngã đập đầu xuống nền đường,máu chảy rất nhiều.Rất nhiều người đứng bàn tán,chỉ trỏ ở xung quanh nhưng tuyệt nhiên không một ai có ý định giúp đỡ cô,ngoại trừ anh.Một người không quen không biết,không phải là người đã gây ra tai nạn mà lại đưa cô vào bệnh viện rồi chăm sóc cô tận tình như vậy còn hơn cả máu mủ ruột rà,điều ấy làm Phượng Hoàng cảm động.Tình cảm nảy sinh giữa hai tâm hồn đồng điệu.Họ cùng nhau nghĩ đến chuyện tương lai. "Giới thiệu với em đây là Huyền-con gái anh."-Quân nhẹ nhàng.
- Phượng Hoàng chết đứng.Quân đã từng có một đời vợ,vợ cũ của anh là một người phụ nữ hư hỏng,đã bỏ gia đình đi theo một gã đàn ông giàu có,Huyền-năm nay 10 tuổi là con gái của họ,nếu lấy Quân thì Phượng Hoàng sẽ trở thành mẹ kế ! Và tình yêu đã chiến thắng mọi trăn trở trong lòng cô gái trẻ.Phượng Hoàng lấy Quân trước ánh mắt căm thù của Huyền-người phản đối cuộc hôn nhân của họ dữ dội nhất.Phượng Hoàng tin là mình có thể làm Huyền thay đổi suy nghĩ về mình bởi cô đã từng trải qua chuyện mẹ ghẻ con chồng nên cô rất hiểu nỗi lòng của Huyền,chỉ cần cô đối xử với Huyền bằng tất cả tấm lòng nhất định con bé sẽ hiểu. Và đời vốn dĩ chẳng như là mơ... Quần áo cô mua cho,nó không mặc mà đem làm giẻ lau;sách truyện cô tặng,nó không đọc mà xé ra gấp máy bay với tàu thủy;đồ ăn cô làm,nó không ăn mà đổ cho chó hết.Phượng Hoàng thấy stress kinh khủng.Cô nói với Quân nhưng anh gạt đi,anh không tin Huyền làm thế bởi khi có mặt anh thì con bé tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn,dễ bảo.Phượng Hoàng chán nản,cô gắng chịu đựng nhưng Huyền càng lúc càng quá đáng.Cô nói một,nó cãi mười,thế nhưng trước mặt người khác thì nó lại tỏ ra khúm núm,e sợ trước cô làm người khác tưởng rằng cô bắt nạt nó.Nó bêu xấu cô với mọi người,cô giáo chủ nhiệm của nó nói thẳng vào mặt Phượng Hoàng hôm họp phụ huynh: "Trước đây Huyền học rất giỏi và ngoan ngoãn nhưng kể từ khi có mẹ kế thì Huyền học hành sa sút,tâm trạng chán nản,mệt mỏi.Chị ở nhà đừng bắt con bé làm
- gì quá sức,sống có tâm một chút đi." Một đồn mười,mười đồn trăm,họ hàng nội ngoại của Huyền xúm đến lăng nhục,dọa dẫm thậm chí còn đánh Phượng Hoàng. "Mày còn dám hành hạ,bạc đãi cháu tao thì tao đánh cho bệt xác." "Cho dù mẹ con bé có sai nhưng dù sao thì Huyền vẫn là cháu ruột của gia đình tôi,chị không có quyền hành hạ con bé." "Anh không ngờ em lại xử sự như vậy,anh cứ nghĩ em đã từng trải qua chuyện dì ghẻ con chồng thì sẽ thấu hiểu và đối xử tử tế với Huyền,nào ngờ...." Nào ngờ? Nào ngờ cái gì? Người ngoài nói gì em không quan tâm nhưng tại sao anh lại nói với em như thế? Anh không tin em,anh đang nghi ngờ em sao? Em thật thất vọng về anh,Quân ạ. Cuộc điện thoại ngắn ngủi giữa Huyền và mẹ ruột của nó mà cô nghe lén câu được câu chăng đã làm sáng tỏ tất cả.Mẹ ruột của Huyền sau một thời gian cặp kè với gã kia đã bị gã đá không thương tiếc,phải sống lang thang,không tiền,không nhà ở,không nghề nghiệp.Cô ta nhớ và tiếc gia đình xưa kia mình đã từng đạp đổ,cô ta muốn quay về nhưng chồng cũ của cô ta đã lấy vợ mới-chính là Phượng Hoàng.Cô ta xúi con gái chia rẽ bố và mẹ kế,và Huyền từ lâu đã mong muốn bố mẹ tái hợp lại đã thực hiện cực lực kế hoạch đó. Khóc.... Nước mắt chảy dài ướt đẫm cả khuôn mặt....
- Các người đã muốn chiến thì tôi sẽ đấu tới cùng,đằng nào cũng đã mang tiếng xấu là mẹ ghẻ nên tôi cũng chả ngán nữa đâu.Quần áo mới không mặc thì mặc quần áo cũ,rách tự khâu,chật ráng chịu;truyện không đọc thì đây khỏi phải mua,đỡ phí tiền,chán thì đi ra ngoài mà chơi,đi luôn cũng được;đồ ăn không xơi thì nhịn,đổ đi ăn đòn,mày có biết trên đời này còn bao nhiêu người chết đói hàng năm không hả? Có bao nhiêu việc nhà Phượng Hoàng sai Huyền làm tất,cãi ăn vả ngay,không cho liên lạc với mẹ và họ hàng hai bên để cắt đứt mọi sự hỗ trợ.Huyền sợ rúm lại,sợ nhưng mà không nể.Phượng Hoàng hả hê nhưng từ đó mối quan hệ giữa cô và Quân bắt đầu rạn nứt.Họ cãi nhau triền miên,Quân cho rằng Phượng Hoàng quá quắt hành hạ con mình còn Phượng Hoàng thì chỉ trích Quân chỉ chăm chăm lo cho con riêng mà bỏ mặc cô,không quan tâm cảm giác của cô. Mệt mỏi... Muốn buông xuôi... Mâu thuẫn giữa hai người chỉ tạm ngưng khi Phượng Hoàng có bầu-một đứa con trai. Đứa trẻ ra đời mang theo bao niềm vui,niềm hạnh phúc và chính nó là nguồn cơn của mọi bi kịch sau này..... Huyền dần trở thành cái gai trong mắt của Phượng Hoàng mặc dù con bé không còn tỏ vẻ chống đối như xưa nữa.Mỗi khi thấy Quân quan tâm chăm sóc Huyền là Phượng Hoàng lại cảm thấy khó chịu,cô muốn Quân chỉ dành tình thương cho một
- mình con trai cô mà thôi.Cô không cho Huyền lại gần thằng bé,ai mà biết được nó sẽ làm gì cậu con trai bé bỏng của cô chứ ? Và cuối cùng ngày ấy đã đến,Phượng Hoàng vĩnh viễn không thể nào quên được cái đêm bi kịch ấy. =.=.=.=.=.=.=.= 3 tháng trước "Buông con tao ra,mày làm gì con tao vậy?"-Phượng Hoàng gào lên,cô xông vào gạt Huyền ra. "Cháu...cháu..."-Huyền gương mặt tái mét,ấp úng không nói lên lời. "Có chuyện gì xảy ra vậy?"-Quân nghe động vội chạy từ tầng hai xuống. "Huyền nó định bóp mũi giết chết con của chúng ta." "Không phải thế,con thấy em chảy nước mũi nên...." "Nói láo ! Tao nhìn thấy rõ ràng mà mày còn dám chối sao?" "Không phải là không phải,cô đừng đặt điều vu oan cho cháu." "BỐP !" Huyền ngã vật xuống nền nhà,nó đưa tay lên khuôn má bị tát rớm máu rồi ngẩng mặt lên nhìn Quân với đôi mắt đẫm lệ. "Tại sao bố không tin con?Tại sao bố lại đánh con?Bố tin tưởng người đàn bà ấy
- hơn con sao?"-Huyền gằn giọng nói từng từ một rồi đứng dậy đạp cửa,bỏ chạy như bay ra khỏi nhà. Quân sững sờ không nói nên lời.Tại sao anh lại đánh nó chứ? Anh không muốn tát Huyền nhưng bàn tay như có ma xui quỷ khiến đã...Không ! Không được ! Phải giữ cái Huyền lại ! "Huyền ! Đứng lại ! Con đứng lại nghe bố nói đã."-Quân bỏ mặc phượng Hoàng đứng đó,đuổi theo cố giữ Huyền lại. Mưa....... Gió....... Sấm chớp....... Phượng Hoàng đứng im như trời trồng giữa nhà,cảnh tượng ngày hôm nay sao mà quen đến thế,sao lại giống 15 năm trước đến vậy chứ? Cô thấy hình ảnh của mình 15 năm trước đang ẩn hiện trong Huyền và cô chính là hiện thân của bà dì ghẻ-vợ kế của bố đẻ cô,người mà cô ghét cay ghét đắng,người mà cô đã phải hi sinh cả bản thân để trả thù.... Quân bị một chiếc ô tô đâm chết khi cố đuổi theo Huyền giữa trời mưa gió và Huyền thì mất tích,tuyệt nhiên không có lấy một thông tin nào.Phượng Hoàng ngã quỵ khi nghe tin ấy.Hạnh phúc mỏng manh đã tan biến theo ngày mưa oan nghiệt.......
- =.=.=.=.=.=.=.= Hiện tại ♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪ Phượng Hoàng chợt tỉnh cơn mê khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên réo rắt,cô run rẩy nhấn nút nhận cuộc gọi. "Alô...Ai đấy?" "Không biết chị có phiền không nhưng.......mẹ kế của chị bị ung thư giai đoạn cuối sắp đi rồi,bà rất muốn gặp chị." Phượng Hoàng cúp máy không trả lời,đi hay không bây giờ? Năm ngoái,đám tang bố mà cô cũng không thèm về nhưng giờ thì....đã đến lúc cần phải đối mặt với nhau rồi ! Tại bệnh viện Người đàn bà xưa kia uy danh lừng lẫy từng khiến Phượng Hoàng đau khổ giờ trông thật thảm hại,gầy nhom,ốm yếu,tóc rụng hết.Bà ta hé mi mắt lên một cách nặng nhọc,run rẩy đưa đôi bàn tay xương xẩu của mình lên chạm vào bàn tay của Phượng Hoàng,khẽ nói: "Phượng Hoàng à....Ngày xưa ta đối xử với con không ra gì,chắc con hận ta lắm phải không?" Phượng Hoàng gật đầu.
- "Ta nói điều này có thể con không tin.....thực ra ta rất yêu thương con,luôn coi con như con đẻ của ta." Trong lòng Phượng Hoàng bắt đầu nổi sóng. "Ngày xưa khi lấy bố con,xác định là phải làm mẹ kế,ta luôn nghĩ trong đầu là nhất định phải quan tâm chăm sóc,yêu thương con.Nhưng con biết không mọi việc làm ta dành cho con luôn bị người ta soi mói,tốt thì nói là giả tạo,chưa được thì bị quy là mẹ ghẻ có thương con chồng bao giờ,con thì luôn có ác cảm với ta,chồng thì nghi ngờ,thật lòng ta mệt mỏi lắm." Những lời của bà mẹ kế như ghim sâu vào trong trái tim của Phượng Hoàng,đây đích thực chính là cảm giác của cô khi làm mẹ kế của Huyền.Cô giận Huyền mang chiếc áo cô mua cho làm giẻ lau nhưng chẳng phải chính cô đã vẩy mực làm bẩn chiếc váy bà ấy mua tặng sinh nhật năm cô 12 tuổi sao? Cô uất ức khi Huyền mang chiếc bánh cô kỳ công làm cả ngày trong bếp ra cho chó ăn nhưng chẳng phải chính cô đã hất đổ bàn tiệc bà ấy chuẩn bị cho sinh nhật của cô sao? "Xin lỗi con,Phượng Hoàng." Nước mắt Phượng Hoàng lại rơi. Phượng Hoàng rời khỏi bệnh viện,cô ngẩng mặt lên trời,ngày hôm nay rất đẹp,trời quang,mây tạnh,gió thổi hiu hiu vô cùng dễ chịu. "Anh Quân,anh an tâm,nhất định em sẽ tìm bé Huyền về.Dù có chuyện gì xảy ra
- em cũng sẽ bảo vệ,chăm sóc cho bé Huyền thật tốt bởi bé Huyền chính là con của anh và cũng là........con của em nữa ! "
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Cô Gái Mù
9 p | 110 | 8
-
Truyện ngắn 'Mẹ không thích con kêu khó...'
9 p | 101 | 7
-
Mẹ cho con cuộc đời này
4 p | 116 | 6
-
Người mẹ điên
16 p | 94 | 6
-
Nước mắt người mẹ có con là gay
4 p | 112 | 6
-
Cuốn sổ nợ của mẹ kế
7 p | 87 | 6
-
Truyện ngắn Điều bí mật
7 p | 110 | 6
-
Truyện ngắn Bản Năng Làm Mẹ
8 p | 92 | 5
-
Truyện ngắn Cuốn sổ nợ của mẹ kế
8 p | 60 | 5
-
Truyện ngắn Chuyện Đời Tôi
8 p | 67 | 5
-
Truyện ngắn: Những ký ức về mẹ
7 p | 134 | 5
-
Truyện ngắn Làm mẹ
8 p | 79 | 5
-
Truyện ngắn Một Lần Về
10 p | 72 | 4
-
Si mê
6 p | 79 | 4
-
Cuộc đời con là của Mẹ!
3 p | 76 | 4
-
Truyện ngắn Ba ngày yêu hơi hơi
10 p | 80 | 3
-
Truyện ngắn Bằng lăng
7 p | 96 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn