
Mẹ kế

Câu chuyện bắt đầu:
Mấy đời bánh đúc có xương...
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng...
Phượng Hoàng trốn sâu trong góc nhà,hai tay bịt chặt tai lại,cố để không nghe
những lời kia xong tiếng hát ru của người đàn bà hàng xóm có con mọn kia như có
sức mạnh đã đâm xuyên mọi vật cản,đi thẳng vào màng nhĩ,xông lên tận óc,làm
cho trái tim chai sạn tưởng chừng như chẳng còn gì có thể làm nó tổn thương thêm
được nữa của Phượng Hoàng rỉ máu.
"Đừng hát nữa ! "
Phượng Hoàng gào lên.Tại sao chị lại hát bài đó? Có bao nhiêu bài hát ru tại sao
chị không chọn mà lại chọn bài đó? Rốt cục thì chị có ý gì hả? Làm ơn hãy buông
tha cho tôi đi,tôi mệt mỏi lắm rồi.
Phượng Hoàng cắn chặt môi,cố gắng để không khóc nhưng không được,hai mắt cô
nhòe đi,nước mắt lã chã rơi,bờ vai run rẩy,hai chân tê dại...
=.=.=.=.=.=.=.=
15 năm trước

Mưa.......
Gió.......
Sấm chớp.......
Cô bé Phượng Hoàng khi đó mới 12 tuổi đang chạy như điên dưới trời mưa tầm
tã,gió thổi ù ù,sấm chớp đùng đùng kia.
Chạy......
Đau.......
Uất hận........
Cái tát cháy má của bố vẫn còn in hằn dấu năm ngón tay trên gương mặt non nớt
của cô bé.Cô hận bố.Cô hận người đàn bà kia-kẻ đã cướp đi tình thương của bố
dành cho cô.
"Bố...bố tin con đi...con...con...không có hại em mà."
"Nói láo ! Rõ ràng tao thấy mày định bóp mũi làm chết ngạt con tao,mày còn chối
nữa sao?"
"Bố...bố..."
BỐP !
"Cút! Cút ngay khỏi đây! Tao không có đứa con gái nào như mày cả."
Thế là hết ! Hết thật rồi !
Phượng Hoàng nhào ra khỏi cửa ! Cái tát của bố rất đau nhưng thấm tháp gì với
nỗi đau trong lòng cô chứ.Cô đổ gục xuống lòng đường trống trơn,lạnh lẽo không

một bóng người qua lại.
Tại sao?
Tại sao bố không tin con?
Tại sao bố lại đánh con?
Bố tin tưởng người đàn bà ấy hơn con sao?
Phải rồi,bố tin bà ta chứ vì bà ấy chính là người đã rót vốn giúp cho công ty của gia
đình khỏi phá sản đồng thời còn là người sinh cho bố một thằng con trai nối dõi
tông đường mà.Điều mà người mẹ quá cố của con vĩnh viễn chẳng bao giờ làm
được.
"Bố sẽ luôn luôn yêu thương chăm sóc và bảo vệ con,Phượng Hoàng-đứa con gái
bé bỏng của bố."
Nói dối !
"Bố sẽ không bao giờ cưới thêm vợ mới để con không phải chịu cảnh mẹ ghẻ con
chồng."
Dối trá !
Ông đuổi tôi đi ư? Tốt thôi,tôi sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà của ông
nữa.
Bà dám vu khống,đặt điều hại tôi ư? Được thôi,cứ đắc ý đi vì tôi sẽ khiến bà phải
chịu đau đớn gấp nghìn lần những gì tôi đã phải chịu trong suốt thời gian qua.

=.=.=.=.=.=.=.=
5 năm trước
"Có thật em muốn tôi thôn tính công ty của bố em không?"
"Thật."
"Em quả là tàn nhẫn."
Phượng Hoàng không đáp,cô lao vào Lâm,cả hai ôm chầm lấy nhau rồi ngã vật
giường.
Quần áo bị ném tung ra mỗi thứ một nơi...
Tiếng thở mạnh,gấp gáp...
Tiếng rên rỉ...
Họ quấn lấy nhau,điên cuồng như muốn nuốt chửng nhau...
Sung sướng,mãn nguyện...nhưng đó không phải là yêu.
Hai người,mỗi người một tâm trạng...
Lâm mở cờ trong bụng vì cuối cùng anh ta đã có thể bành trướng thế lực của mình.
Phượng Hoàng thì nóng lòng chờ xem ngày mà mà bố,mẹ kế và con riêng của ông
chịu sự trả thù của cô.
Kết cục chắc ai cũng biết.
Lâm đã có thứ mình muốn.
Phượng Hoàng thì có thứ mình cần.