
“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?” -
Kì 1

... Khả Nam và Thuỵ Miên là anh em ruột, chênh nhau hai tuổi. Bố mẹ bận
rộn suốt ngày, chỉ có hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên gần gũi như
chân với tay vậy!
Kì 1:
Cạch cạch…
[Loading]
Miên Miên đặt cốc nước xuống giường và bật cười thú vị. Cô vẫn biết là thiên hạ
vốn nhiều chuyện, nhưng không ngờ được rằng, chỉ trong một buổi ngắn ngủi thôi,
chủ đề cô lập ở Box “Toà án nhân dân” đã “kịp” lọt vào “Top những chủ đề được
chú ý nhất trong ngày” treo ở đầu diễn đàn. Nghe mới mỉa mai làm sao?
Nhấp đúp chuột vào tên chủ đề, Miên Miên chậm rãi lướt qua một lượt các bài
viết. Người xem thì quả nhiều, nhưng không phải ai cũng dám ho he trong chủ đề
của Miên Miên. Một số nhỏ gửi bài viết ủng hộ cô, nhưng đa phần là nói linh tinh
hoặc bao che một cách lộ liễu cho người bị kiện, tức bạn Trẻ Con – Ban Quản trị
cấp cao của diễn đàn theo kiểu: “Sao cậu lại kiện anh Trẻ Con vậy? Anh ấy làm tốt
lắm mà!”, vê vê. Nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng cô đã giải thích rõ ràng, đưa
ra bằng chứng về việc bạn Trẻ Con chia sẻ nick với thành viên. Thật muốn phang

cho mấy con nhỏ đó vài cái cho tỉnh người ra!
Miên Miên ngao ngán lặp lại thứ tự vài thao tác nhàm chán: rê chuột kéo thanh
cuộn xuống, ngó một chút rồi lại nhấp chuyển trang …
Bị cáo Trẻ con, thật thú vị, hầu toà với thái độ như đi dạy bảo người khác, chưa kể
đến cả vụ lớn tiếng kể công cũng như những khó khăn, vất vả mà bạn đã phải trải
qua khi làm ban quản trị.
Cô cười nhạt, nhấn vào khung soạn thảo, viết vài dòng rồi gập luôn laptop xuống,
không buồn tắt cả trình duyệt.

Miên Miên cần một cốc nước để hạ nhiệt. Không, hai cốc, mà thôi, e là cô cần cả
một can hai lít, chắc mới đủ!
“Tôi không kiện nữa. Tranh cãi với kiểu người như bạn Trẻ Con, cứ thích bày ra vẻ
“ngây ngô không hiểu sự đời”, tốn thời gian của tôi lắm!
Thế nhé, anh cũng khoá giùm tôi chủ đề này dùm! Cảm ơn anh đã hạ cố trả lời!”
Những dòng chữ nhạt dần rồi màn hình desktop tắt hẳn.
* *
*
“Miên Miên! Con nhỏ này định làm anh tức chết à?” – Khả Nam gọi với từ trên lầu
xuống.
“Lão già nói linh tinh gì thế?” – Miên Miên cầm theo can nước xách lên tầng, vừa
đi vừa thầm than khẽ: “Ai mới là đang tức muốn chết chứ!”
Lên đến phòng, cô vất phịch can nước xuống mặt bàn học, quay ra nói với Khả
Nam:

“Chẳng hay Dương tiên sinh có điều gì gấp gáp muốn chỉ giáo vãn bối đến mức
không thể đợi nổi vãn bối nhâm nhi xong tách trà hồng, hại vãn bối suýt rớt tim?”
“Sao quay lại diễn đàn mà không nói với anh một câu?” – Khả Nam bỏ ngoài tai
câu nói châm chọc của Miên Miên mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Quay lại gì chứ? Đâu có!” – Miên Miên cầm chai nước tu ừng ực.
“Đừng có xài bài giả mù giả điếc với anh. Cái gì đây?” – Khả Nam xoay màn hình
laptop lại chỉ cho Miên Miên.
Khỉ thật, Miên Miên thấy hối hận vạn lần vì sự bất cẩn của mình. Giận quá mất
khôn, cô quên mất tiêu việc đăng xuất nick trên diễn đàn, kết quả là đã để bị lộ
tung tích nick mới. Miên Miên thầm nghĩ trong lòng: “Bạn Trẻ Con nhớ, dây vào
bạn đúng là đen đủi như sao chổi!”
“Ai cho anh động vào máy em!” – Miên Miên tỏ bộ khó chịu.
“Đừng có đánh trống lảng” – Khả Nam cau mày, - “Máy em chưa shut down hẳn,
anh lại có việc cần dùng ngay, nên tiện mở luôn.”
“Thử một lần nữa xem!” – Miên Miên vùng vằng, lẩm bẩm.
“Có con nhỏ nào hồi xưa suốt ngày dùng máy anh nhỉ?” – Khả Nam cười cầu hoà,
cơ bản là anh bắt “bệnh” của Miên Miên thạo quá rồi! – “Sao không bảo anh unban

