
2l's love - phần cuối

Gần sáu giờ. Trời chưa tối, vẫn hửng hồng màu hoàng hôn đang xuống. Thành phố
tràn ngập trong không khí và mùi vị của một đô thị sầm uất, tấp nập. Ở giữa nơi
phồn vinh đông đúc này, không ít các khu giải trí đã mọc lên; đặc biệt dành cho
những quan chức cấp cao và có dòng dõi quý tộc tập trung nhiều ở đây, rất nhiều
nhà hàng, khách sạn cao cấp đã được xây dựng. Một trong số đó, nhà hàng Royal
là nơi lý tưởng dành cho các buổi gặp mặt quan trọng. Dĩ nhiên phải những người
thượng lưu mới có thể vào được nơi này.
Họ Dương đã đặt một bàn trong đó, nơi du dương tiếng đàn viôlông déo dắt hoà
với tiếng dương cầm trầm bổng âm thanh từ những bản nhạc bất hủ của các nhà
soạn nhạc thiên tài. Ánh đèn màu vàng sang trọng làm sáng loá lên ánh bạc của
dao nĩa và những chân nến đặt trên những khăn trải bàn màu trắng nhã nhặn.
Những quý ông trong bộ véc màu đen lịch lãm, những quý bà trong những chiếc
váy thướt tha dài chấm gót cùng tạo nên cái không khí quý tộc lộng lẫy của nơi
này. Đó là thế giới không phải ai cũng có thể bước vào.
Chủ tập đoàn họ Dương, ông Dương Vương Hoàng cũng vừa mới đến, trịnh trọng
cùng vợ ông ta, bà Trương Vĩnh Doanh và một thư kí lâu năm bước vào trong nhà
hàng. Họ toát ra cái vẻ quyền uy khác người, đạo mạo và tự tin như thể hiện cái
mức độ nổi tiếng, đẳng cấp của cơ ngơi trong tay mình. Dương Vương Hoàng

đúng tướng của một ông chủ tầm cỡ, vô cùng xứng đôi với một người đẹp như
Trương Vĩnh Doanh, người phụ nữ trong bộ váy màu kem. Họ vào bàn, bắt đầu
bằng những câu chuyện công việc trao đổi với thư kí. Bà Vĩnh Doanh có vẻ hơi lo
lắng, nét mặt bồn chồn.
- Không biết Dương Lục cảm thấy thế nào. Chúng ta đã lặp lại chuyện này quá
nhiều lần suốt hai năm qua rồi. Nếu quá miễn cưỡng, thằng bé sẽ không được hạnh
phúc...
Ông Dương đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn, đều đều cái tông giọng trầm lạnh ngắt.
- Không muốn cũng phải làm. Đó không còn là vấn đề của riêng nó. Và ta đã để
cho nó quá nhiều thời gian rồi.
Khuôn mặt ông ta không chút cảm xúc nào, thái độ rất kiên quyết. Đôi lông mày
cương nghị và đôi mắt sâu hoằm lên sự từng trải của một người đàn ông trung niên
lạnh lùng và nghiêm túc. Hai năm trước, ông ta đã có ý định ép hôn đứa con cả của
mình, như thể tình yêu đối với nó đã bị giấu chặt đi, ẹm sâu lắm rồi, hoặc có thể đã
không còn nữa. Câu chuyện quá khứ ấy đã hằn vào tim ông ta những vệt đen khô
khốc, làm cho thứ màu đỏ của máu dường như đã thành đen thẫm, trước cả cái
ngày ông ta bắt đầu trở nên cứng nhắc đến mức không thể suy chuyển được thế
này.

Bà vợ khẽ nheo mày, có ý can ngăn. Vẻ phúc hậu này của bà ấy thật sự dễ khiến
người khác phải mủi lòng vì lời nói quá chân thật.
- Em mong nó được hạnh phúc, và anh không nghĩ tới... - Bà ấy dừng lại một chút.
Từ ngữ đang mắc ở cổ họng rồi cũng tuột ra vì cảm xúc - mẹ nó cũng mong như
vậy...
- Thôi đi. Đừng có nhắc đến người đó.
Vương Hoàng gắt. Cái cách ông ta nhăn mặt lại và hằn giọng khiến người phụ nữ
đối diện đây phải miễn cưỡng im lặng bởi áp lực từ người chồng. Bà ấy thở dài,
biết là bản thân không thể tranh luận với một người như thế này được. Nhưng cái
sự thật rằng, bà ta không phải mẹ ruột của Dương Lục đôi lúc khiến cho Vĩnh
Doanh cảm thấy bất lực trước cách đối xử của ông chồng với đứa con này. Quãng
thời gian đằng đẵng chín mười năm đủ để bà ấy coi Dương Lục như con ruột và là
một người anh thật sự của Vĩnh Trường; thế mà trong cái lúc thằng bé có thể phạm
sai lầm trầm trọng, bà ấy lại không thể làm gì được.
- Anh đang áp dụng cái cách đó...
Câu nói ấy bị cắt ngang hẳn khi một tiếng chào cởi mở vang lên. Nụ cười xã giao
nở trên khuôn mặt chữ điền của người đàn ông mang họ Đặng với đôi mắt kính
gọng ghi bạc. Ông ta cũng chỉ tầm ngoài bốn mươi, trông gọn người trong bộ vest

đen nhưng chiều cao có phần khiêm tốn; con người này cũng toát lên sự sang trọng
lắm, nhưng không có một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ, vừa quý phái như Vương Hoàng.
Không hiểu làm thế nào mà ông ta, Đặng Bách lại lấy được một cô vợ trẻ xinh đáo
để, dáng chuẩn như người mẫu, mặt đẹp sắc sảo với cách cư xử rất lả lướt và quyến
rũ. Chả thế mà cô công chúa của gia đình lại tuyệt vời đến vậy, cái kết quả hoàn
hảo của việc thừa hưởng hết những tinh hoa từ người mẹ. Trang điểm khá đậm,
Đặng Tuyết Phương đến trong chiếc váy đỏ dài chấm gối thắt nơ đen dưới ngực,
chuỗi trang sức ở cổ lóng lánh mềm mại, tạo một điểm nhấn hoa mỹ cho bộ trang
phục này. Đứa con gái như một bông hoa hồng đằm thắm, kiêu sa đương tuổi
trưởng thành, đi đến đâu là thu hút ánh nhìn đến đó. Người này đang được nhắm
làm con dâu tương lai của họ Dương.
Mọi người ngồi xuống bàn, đưa qua đưa lại vài câu nói quen thuộc mở đầu cho
một bữa ăn. Tiếng vĩ cầm vang lên, dàn nhạc chơi bản Rondo của Mozart. Rồi xen
vào đó là những âm thanh leng keng bởi va chạm của thuỷ tinh mỏng, nước trong
ly sóng sánh một màu đỏ ngọt của sâm banh. Cuộc nói chuyện bị gián đoạn khi mẹ
của Tuyết Phương nhắc bóng gió đến hai cậu quý tử của Dương gia mà đến giờ
vẫn chưa xuất hiện.
- Hình như chúng ta vẫn thiếu người thì phải? Cũng được năm phút rồi đấy nhỉ!

