intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Án mạng tuyệt hảo

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

43
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chuyện bắt đầu từ ngày hắn đến thăm viện bảo tàng của cơ quan cảnh sát Liên bang FBI. Ở chỗ trang trọng nhất hắn thấy có câu: Không kẻ nào thực hiện được một án mạng tuyệt hảo! Hắn cho rằng nói như thế là xấc xược. Hắn cười tỏ vẻ khinh bỉ. Hắn, chính hắn ta cho mình cái trách nhiệm chứng minh quy luật trên là sai.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Án mạng tuyệt hảo

  1. Án mạng tuyệt hảo
  2. Chuyện bắt đầu từ ngày hắn đến thăm viện bảo tàng của cơ quan cảnh sát Liên bang FBI. Ở chỗ trang trọng nhất hắn thấy có câu: Không kẻ nào thực hiện được một án mạng tuyệt hảo! Hắn cho rằng nói như thế là xấc xược. Hắn cười tỏ vẻ khinh bỉ. Hắn, chính hắn ta cho mình cái trách nhiệm chứng minh quy luật trên là sai. Hắn sẽ thực hiện một án mạng tuyệt hảo cho mà xem! Nói là làm, trước tiên phải là phần lý luận. Người ta cho tìm ra thủ phạm nhờ đâu? Trước hết phải tìm cho ra lý do của cái chết. Tại sao người ấy bị chết? Thường thì xoay quanh các vấn đề tình, tiền, thù hận... Hắn sẽ giết một người mà không vì lý do gì cả. Hay nói đúng hơn hắn chỉ muốn thực hiện một án mạng tuyệt hảo. Cái lý do kỳ quặc này thì đố ai mà phăng cho ra? Người làm công tác điều tra thường đặt câu hỏi: cái chết này đem lợi cho ai? Hắn sẽ giết một người mà không vì lợi ích gì cho hắn cả. Ừ mà có lợi, lợi là hắn phá được một quy luật khắt khe làm mọi kẻ tội phạm ăn ngủ không yên. Người ta còn khoanh vùng điều tra, những kẻ bất lương, người có liên hệ xa gần với bệnh nhân... còn hắn thì chẳng có chút quan hệ gì. Hắn sẽ nằm ngoài vòng khoanh của những đối tượng. Ai mà nghi ngờ hắn.
  3. Người ta còn tìm ra thủ phạm nhờ cái vết tích thủ phạm để lại tại hiện trường hay mang ở trong người đó. Hắn không để gì cả dù chỉ một hạt bụi. Hắn không dùng hung khí. Hắn không đến nhà nạn nhân, hắn không để lại dấu tay, dấu vết trên chiếc giầy... tóm lại chẳng có gì để từ đó phăng ra hắn. Hắn nghĩ tới đây bỗng bật cười. Lúc cảnh sát hình sự chỉ bắt được mấy tội phạm hạng bét, những người siêu việt như ta thì đừng hòng! Lương tâm của hắn rụt rè lên tiếng: cái người bị giết họ có tội tình gì? Tiếng nói của lương tâm bị đè bẹp ngay: vâng đồng ý là nó chẳng có tội tình gì. Nhưng cái chết của họ không vô ích. Họ giúp cho ta phá vỡ một quy luật khắt khe và như thế hắn an tâm thực hiện kế hoạch. Hắn lại ngẫm nghĩ: sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Đó là kế hoạch thì phải có chuẩn bị, có chuẩn bị tất phải có dấu vết. Cái hoàn hảo là cái hai lần của sự ngẫu nhiên. Hắn nghĩ thế và xua đuổi tất cả kế hoạch ra khỏi đầu của hắn. Để cho bộ óc siêu việt hoàn toàn nghỉ ngơi, hắn tiếp cho nó thêm bốn ly cô - nhắc. Mấy ngày sau, trong một lần lên thang máy, hắn tình cờ đi với một bà già. Trong thang máy chỉ có hai người. Cụ già này yếu tới nỗi hắn có thể tạo ra một tai nạn
  4. thang máy? Biết đâu hắn chẳng vô tình để lại dấu vết gì, chẳng hạn dấu tay trên nút bấm? Hắn không làm chuyện cầu may. Hắn chờ đợi cơ hội khác. Lần khác hắn lái xe trên đường, trời tối, hắn thấy một người say đi xiêu vẹo giữa đường. Hắn nghĩ cơ hội tới rồi. Hắn rú ga toan chẹn chết người này. Nhưng khi tới gần hắn thắng xe gấp, tiếng kêu ríu rít trong đêm tối. Hắn tự nhủ: chưa được, còn nhiều yếu tố bất trắc. Lỡ hắn không chết, lỡ chiếc xe bị hư hỏng. Vết bánh xe, cao su, mảnh sơn từ chiếc xe hắn rơi ra cũng có thể tố cáo hắn. Chẳng hạn có giết chết hắn thì người ta cũng chỉ nghi đây là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Hắn con người siêu việt không làm chuyện bình thường bao giờ. Hắn còn phải chờ đợi cơ hội tuyệt đối an toàn. Xác xuất rủi ro chỉ là ép xi lon (rất nhỏ). Cũng nên kể vài điều đặc biệt về con người này. Có thể nói hắn là một người tốt. Người công chức cần mẫn, người chồng, người cha, người bạn tốt. Có người lại cho hắn là hiền và quá thật thà. Hắn không làm mất lòng ai, không thù oán ai. Vậy mà trong tư tưởng của hắn lại toan tính một chuyện quái gở như thế. Lần này thì hắn quyết định thực hiện. Theo hắn đã đầy đủ sự an toàn. Sáu giờ chiều hắn lái xe trở về nhà. Không hiểu sao chiều nay lạnh và ẩm ướt vô cùng. Sương mù dày đặc. Ban ngày mở đèn xe mà vẫn không thấy rõ đường đi. Hắn lái
  5. xe dọc bờ sông. Hắn trông thấy một người đàn ông mặc chiếc áo măng – tô màu vàng đang tựa vào lan can dựng cạnh kè đá, bên dưới là dòng sông. Hắn dừng xe tiến tới. Thanh niên nói: “Chà lạnh dữ”, rồi y hỏi: “Ông có lửa chứ?” Hắn cho một viên kẹo cao su vào mồm nhai để có tiếng nói khác hơn hắn kéo cao cổ áo choàng và kéo cái mũ xuống thấp, chỉ chừa lại hai con mắt. Như thế chẳng khác gì hắn đeo mặt nạ. Sau khi chuẩn bị tư thế thì hắn mới lại gần và nói: “Vâng trời lạnh mà sương mù lại nhiều nữa”. Hắn bật diêm, thanh niên đưa hai bàn tay ra che gió. Hắn thấy kẻ đó cỡ 30, tóc tai rối bời nhưng quần áo sang trọng. Y chắc chắn không phải là dân bụi đời. Đặc biệt ngón tay út của hắn cụt một lóng. Thanh niên tự dưng hỏi hắn: “Dưới kia có gì nhỉ?”. - Một dòng sông chảy xiết và rất lạnh. - Rồi nó đưa ta về đâu? - Người kia lại hỏi một cách bâng quơ. - Lạnh và đau đớn một lúc rồi rũ sạch tất cả mọi phiền toái của cuộc đời - Hắn đáp. Người kia cười, nét mặt buồn buồn rồi nói: “Ông nói đúng, rũ sạch phiền toái của cuộc đời”. Trong khi đó hắn ước tính mọi chuyện. Tên này cỡ 100 pao (50 kg) cao khoảng 165 cm, không lấy gì vạm vỡ, sức khỏe trung bình. Còn một điều nữa làm
  6. hắn lo. Hắn hỏi: “Sống trong mùa đông lại nhớ đến mùa hè, mùa hè vừa qua ông bạn có đi bơi ở đâu không?”. Người kia trả lời: ” Tôi chỉ về nghỉ ở miền quê chứ không ra biển. Tôi chẳng biết bơi lội gì cả”. Hắn mừng thầm. Người kia tỳ tay vào lan can và chồm người cố nhìn mặt sông. Hắn chỉ tỳ khuỷu tay vì không muốn để lại dấu tay ở chỗ này. Người kia nói: ”Sương dày đến nỗi cách có hai mươi thước mà không thấy mặt nước. Hắn nghĩ: "Làm sao trong vòng ba giây là xong. Tên này sẽ không kịp la". Vâng đúng như hắn dự tính. Nếu có đồng hồ bấm thì đúng 1,45 giây là hắn sẽ ôm gọn hai chân lật người kia xuống sông rồi. Hoàn toàn không có kẻ nào. Hắn ngồi xuống tìm kiếm quanh chỗ hai người xem có vật gì rơi ở đó hay không? - Hoàn toàn không. Hắn lên xe ra về. Hắn nghĩ: cái khẩu hiệu khinh người kia nên xé đi là vừa! Ba ngày sau trên tờ báo ở địa phương có tin : người ta vừa vớt được xác chết một thanh niên. Người này cỡ 30 tuổi, mặc áo măng – tô vàng, ngón tay út cụt một lóng. Người ta chưa biết tung tích nạn nhân, nhưng nguyên nhân của cái chết đã rõ.
  7. Trong túi áo người này có một bức thư: “Tôi không còn lý do gì để sống nữa. Tôi chọn cái chết. Xin đừng làm khó dễ bất cứ người nào.” Hắn buông tờ báo xuống thở dài.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2