
Chúc mừng sinh nhật! Duy baby!! Tôi đã thích cậu kể từ lần nghe thấy cậu
hát ở trong lễ hội mùa thu của trường. Thân, Nguyên - Đó là những gì ghi trong
tấm thiệp đính kèm với hộp quà cô ấy tặng tôi. Trong phòng tôi bây giờ là ngập
ngụa các loại quà cáp khác từ đám con gái trong trường, cả một đống nhận lại từ
Dương vì bị đưa nhầm nữa. Nhưng tôi chẳng để tâm. Tôi chỉ thấy mỗi hộp quà của
Nguyên là quan trọng. Cô ấy tặng tôi một cuốn sổ tay bìa da màu nâu sẫm, trong
đó vẽ chằng chịt rất nhiều thứ linh tinh và ghi lại nhiều cảm xúc của cô ấy đối với
tôi. Tôi thấy Nguyên rất thú vị. Điều vô cùng đặc biệt là Nguyên đã biết tôi là Duy,
tôi nhất định phải là Duy! Có lẽ chính điều này đã ám ảnh tôi đến mức thích
Nguyên không kém gì Dương của mình.
Lật qua lật lại một lúc, tôi nhận ra ở trang cuối của cuốn sổ có số điện thoại của
Nguyên. Cô ấy vẽ các loại con vật vào cái trang ấy, rồi chú thích các kiểu với mũi
tên và các hình thù kì lạ khác.
[Duy đây. Cảm ơn nhé. Nhưng tại sao cậu biết tôi không phải Dương?], tôi nhắn
cho Nguyên.