
Anh thích em - kì 1

Kì 1: Tôi là kiểu con trai "ôm cây đợi thỏ"
Cho đến hôm nay, cái ngày tôi nhờ con bạn viết mớ tâm sự này thì tôi đang
chuẩn bị đi đến cuộc hẹn hò thứ 7...
Nhận xét dưới đây không phải của tôi:
Thứ nhất, tôi là một thằng con trai chính hiệu nên tôi không đủ khách quan khi
nhận xét về những đứa cùng dấu.
Thứ hai, tôi là một thằng con trai khô khan chính hiệu nên tôi cũng chẳng đủ độ
sướt mướt để cho ra một nhận xét đầy tinh tế và thực tế như thế.
Thứ ba, tôi có một con bạn là tác giả của những câu truyện tình yêu nửa mùa
làm xao xuyến ối trái tim của cộng đồng cư dân mạng vậy nên tôi chẳng cần quan
tâm xem trong tình yêu thì con trai được chia làm mấy loại.
Nhận xét đó là, trong tình yêu đàn ông con trai có 4 loại
Loại thứ nhất là "không làm mà có”, tức không cần vác cưa ra đường, tự có cây
đổ xuống.
Loại thứ hai gọi là "dễ như trở bàn tay", tức cũng phải lao động, nhưng luôn dễ
dàng thu hoạch hoa thơm trái ngọt.
Loại thứ ba, "chân lấm tay bùn", buộc phải hao tâm tổn sức, dùng hết 36 kế mới
kiếm được miếng ăn.
Loại thứ tư "ôm cây đợi thỏ”, chỉ có thể chờ cho cô nào mắt lệch nhìn nhầm may
ra mới nên cơm cháo. Con bạn tôi bảo tôi thuộc loại này, tôi thấy có vẻ đúng.

Thực ra cái nhu cầu có người yêu hay không có người yêu với tôi không quan
trọng lắm, nhưng chẳng hiểu sao thỏ rất hay đến cái cây tôi ôm. Ừ thì vẫn theo
nhận xét con bạn, nguyên văn tôi có cái dáng thư sinh nhìn trông duyên dáng, cao
nhưng không to mà cũng không gầy, nói chung không phải loại liễu yếu đào tơ mà
lực điền thì càng không, cận nhưng không phải lưu manh giả danh tri thức, tóm lại
con bạn tôi nói khá nhiều toàn từ ngữ mỹ miều làm tôi cũng chẳng tiếp thu được
hết, tổng kết lại tôi không xấu nhưng cũng chẳng phải thuộc loại đẹp đẽ sáng chói
gì cho cam. Theo thang điểm 10, tôi được đánh giá là 7,5 điểm.
Đã vài lần, hình như chính xác là 6 lần, tôi hẹn gặp một cô gái nhưng cho đến giờ
chưa cô gái nào thành người yêu của tôi. Dĩ nhiên những lần ấy đều có sự tư vấn
của con bạn giỏi lý thuyết hơn thực hành từ trang phục cho đến nội dung câu
chuyện, thậm chí cả động tác và cử chỉ. Dù tôi luôn bảo nó “Vứt mớ lý thuyết ấy
của mày đi và tìm một người mà thực hành” nhưng quả thật, con bạn tôi chỉ giỏi
ngồi biến những thứ ảo tưởng trong đầu thành câu chuyện mùi mẫn như thật chứ
không giỏi biến những thứ giống giống như thật ấy vào đời. Dù là sự thật phũ
phàng nhưng tôi cũng chỉ đành nhắm mắt liều chân bước đi theo sự chỉ dẫn của nó,
và thất bại hầu hết là do tôi chứ không phải do nó, vậy nên tôi không thể trách nó
được. Nhưng cũng không thể chẳng trách tôi tất cả, chỉ bởi vì tôi đã đọc vài cuốn
sách của thánh hiền, hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ lại thêm cái tính ăn nói thật thà
không lươn lẹo, mà nếu tuân thủ các điều trên ắt phạm vào đại kị của binh pháp
trong tình trường.

Lấy ví dụ, có lần tôi hẹn với một em nói chung ưa nhìn nhưng làn da hơi bồ hóng
thái quá, mà em này lại thích màu vàng kinh dị, hẹn gặp tôi em mặc một cái áo
vàng chói cả mắt. Em hỏi tôi thích màu gì, tôi định bảo màu đen nhưng chợt nhớ ra
con bạn dặn nên nói màu vàng vì con trai thích màu vàng thường lạnh lùng và có
gì đó bí ẩn, trùng hợp thay lại đúng màu em thích. Thế là em lại hỏi: anh có thấy
cái áo em mặc đẹp không ? Đến câu này thì tôi quên luôn lý thuyết là trong mọi
trường hợp đều phải gật đầu đồng ý – Nó chẳng hợp với em tí nào, da đen thì nên
mặc màu gì đừng chói quá. Haiz, ai bảo em phối màu không tốt cơ chứ, lỗi này
một phần là do yếu tố khách quan.
Lần khác, tôi lại hẹn gặp một em, em này thì da trắng nhưng được cái mũm mĩm,
tôi hẹn em ở quán bánh ngọt vì em bảo em thích ăn bánh ngọt, em ăn đến cái thứ 3,

tôi lịch sự mời thêm cái nữa nhưng em bảo sợ tăng cân, tôi lại lỡ mồm phán một
câu xanh rờn: có sợ cũng chẳng kịp em ạ. Hình như là vẫn lỗi khách quan một
phần.
Và đến lần thứ 3, 4, 5, 6 đều có yếu tố ngoại cảnh tác động. Dù tôi chẳng yêu cầu
các đối tượng tôi gặp phải xinh đẹp như hoa hậu hay thân hình người mẫu gì vì tôi
biết mình cũng tài hèn sức mọn chẳng hơn ai mà nếu có lỡ một con thỏ xinh đẹp
nào đi lạc thì tôi cũng chẳng đủ khả năng để mua cà rốt nhập khẩu cho nó ăn hằng
ngày.
Sau những thất bại có cả đau đớn cả về mặt tinh thần cũng như thể xác, như mấy
bộ phim kiếm hiệp tôi thường xem thì nói hoa văn là quyết định rửa tay gác kiếm
trở thành một chính nhân quân tử dốc hết lòng vì đại sự nước nhà.
Nhưng nhiều khi nhìn thiên hạ tay trong tay cũng không khỏi chạnh lòng nhìn lại
hai bàn tay lúc nào cũng đút túi quần.
Nhiều khi nhìn thiên hạ đi xem phim trên màn hình ít mà đóng phim bên dưới thì
nhiều lại chạnh lòng nhìn sang con bạn hăng hái chén mớ bỏng ngô và mút côca
như một con nghiện rồi thỉnh thoảng lại phá lên cười hô hố.
Nhiều khi … tôi lại chạnh lòng …
…
Cho đến hôm nay, cái ngày tôi nhờ con bạn viết mớ tâm sự này thì tôi đang
chuẩn bị đi đến cuộc hẹn thứ 7, có lẽ do dòng đời xô đẩy chính nhân quân tử là tôi
đành phải tái xuất giang hồ.

