3
PHẦN 1. Định nghĩa về thực hành/diễn xướng (performance) trong nghiên
cứu folklore. Các khía cạnh tiếp cận diễn xướng lĩnh vực folklore ngôn từ cần quan
tâm. Các phương pháp nghiên cứu được sử dụng.
1. Định nghĩa về thực hành/diễn xướng (performance) trong nghiên cứu folklore
Ngược dòng lịch sử, chúng ta trở về thời điểm William J. Thoms đưa ra thuật ngữ
'folk-lore' vào ngày 12 tháng 8 năm 1846, để thay thế cho thuật ngữ mà nước Anh và toàn
châu Âu đã sử dụng từ cuối thế kỷ XVIII: Popular Antiquities (Chuyện đời xưa dân dã).
Thời điểm đó, Thoms đề xuất đây là một từ ghép giữa hai từ Dân gian - Tri thức, thuộc về
tri thức của một dân tộc, cộng đồng tộc người. Sau đó hơn một thế kỷ, phương pháp nghiên
cứu folkore theo hướng tiếp cận diễn xướng (performance) ra đời, gắn liền với tên tuổi
của những nhà folklorist trẻ đầy tài năng: Dan Ben-Amos, Robert Georges, Richard
Bauman,... Họ đều có chung một ý kiến xoay quanh vấn đề nghiên cứu folklore: bên cạnh
nghiên cứu theo cách "tiếp cận văn bản hóa theo kiểu dân tộc học ngôn ngữ", thì cần tiếp
cận folklore theo phương thức diễn xướng, coi diễn xướng như một hành vi nằm trong
chính bối cảnh thực hiện yếu tố văn hóa dân gian đó. Từ đây, có rất nhiều ý kiến xoay
quanh việc định nghĩa về thực hành/diễn xướng (performance) trong nghiên cứu folkore.
Nhà nghiên cứu Dan Ben Amos trong công trình "Tiến tới một định nghĩa về
folklore trong ngữ cảnh" đã chỉ ra sự khác biệt giữa việc tiếp cận văn hóa dân gian thông
qua văn bản và thông qua bối cảnh diễn xướng: "[...] Không giống như văn học thành văn,
âm nhạc hay mỹ thuật, các hình thức và văn bản folklore được những nhóm người khác
nhau diễn xướng lặp đi lặp lại vào nhiều dịp khác nhau. Rốt cuộc, tình huống diễn xướng
là bối cảnh cốt yếu cho một văn bản"
.
Trong công trình "Nghệ thuật ngôn từ truyền miệng như một hình thức diễn
xướng", nhà nghiên cứu Richard Bauman đã khẳng định "về cơ bản, sự diễn xướng với tư
cách một phương thức thông tin bằng miệng và có trách nhiệm trước thính giả về một sự
thể hiện năng lực truyền đạt. Năng lực này nằm ở chỗ kiến thức và khả năng nói theo
những cái thích hợp về mặt xã hội." Ông đặc biệt đề cao tầm quan trong của định nghĩa
diễn xướng và cho rằng: "Có vẻ đã đến lúc thích hợp cho những nỗ lực nhằm mở rộng nội
hàm khái niệm của sự diễn xướng mang tính folklore như một hiện tượng thông tin, vượt
ra ngoài cái ứng dụng phổ biến đã đưa chúng đạt đến điểm này."