Bao Thanh Thiên – Tht Hip Ngũ Nghĩa
Hi Thứ Năm Mươi Mốt
Vì cm nghĩa, hứa hôn cùng Phương lão,
Cậy đem thư, lắm lúc nhc Ninh bà
Ai ny nghe Bình An khai đều ly làm l. Quan huyn hi tiếp
rằng: "Đặng Cửu Như năm nay bao nhiêu tuổi?". Võ nh An đáp: "Mi va
được by tui". Quan huyn hi: "Mi by tui sao mà li chết?".
Bình An đáp: "Vì sau khi chôn mri, nó cứ đeo theo tôi mà đòi m, nên
tôi ni giận đá chết trong đường núi". Quan huyn li hi ti Lưu Gii,
Lưu Trại, thi chúng nó i rng vì nghèo nên phi theo Bình An nhp
đảng để cướp bóc ca người nuôi thân. Tra hi xong xuôi, quan huyn
truyn giam ba tên ti vào ngc ri bàn vi bọn Tưng nh nên tìm kiếm
Tam công t.
Bao công tsau khi được người cứu và đi trn ti mt nhà n, chính
nhà của ông Nhiêu Phương Thiện. Ông vốn là người hc rng nhà nghèo,
có một ni con gái tên là Ngc Chi, cha con cùng nhau vui thú bút nghiên,
cam lòng sống đi thanh bch. Khi Bao Thế Vinh ti xin nh thi Phương
tiên sinh nhường t phòng cho . Nhưng Thế Vinh va b mt trn kinh
khng, li nhuốm phong sương nên va ti lin cm bnh, nhPhương
tiên sinh săn sóc cho, nên cũng đỡ được kha khá.
Một m Phương tiên sinh đi hốt thuc cho Bao công t dọc đường
nhặt được mt chiếc vàng, cm thng ra tim bạc mượn coi. Ai b tên
Tống Thăng thấy, vu cho oa trữ đồ gian, lin kéo ti huyện đối án.
Khi tin đưa tới nhà, tiu thư Ngọc Chi ch biết vt mình kêu khóc
thôi, may nh bên hàng xóm có mt già h Ninh, nghe vic như vậy chy
ti hi thăm. Tiểu thư Ngọc Chi bèn thut li vic oan ung, và cu Ninh bà
vào ngục thăm cha mình. Ninh nhn li, v nhà sa son lên huyn. Bn
sai nha huyện đều quen biết lm, n không ngi gì, cđưa vào ra
mắt Phương lão tiên sinh. hi ti vic án thời Phương tiên sinh đáp rằng:
"Mi va hỏi i, kế có người ca Bao tướng công nào đó tới cáo rng
cháu ca ngài lc mt phi lo tìm kiếm, nên quan huyn tm lưu li, chưa
thi gi mà x vi. Pơng tiên sinh thuật chuyn xong li hi thăm con là
tiu thư Ngọc Chi, ri c trong tay áo ra một phong thư đưa cho Ninh
rng: "Tôi mt chuyn mun cy ch. Nhà tôi một người đậu ti
thư phòng tên Vinh Thế Bảo. Người y tướng mo khác thường, li hc
hành thông thái, ý tôi nhm gá duyên vi con Ngc Chi rt xng. Xin ch
tôi tính giùm cho xong". Ninh i: "Nay tiên sinh đương vic, vi
chi việc đó mà lo". Phương tiên sinh đáp: “Chị chưa rõ cho lm, tôi xin thưa
li ch tường. Vả chăng nhà tôi chật hp, vng v, nay tôi li có vic, e n
hàng m láng giềng điu him nghi e ngi việc ra vào ăn , vy
tôi muốn như thế là ý làm cho đôi đàng tình nghĩa ràng buc khỏi điều e
ngại đặng lo liu gia thế cho tôi, nay có bức thư này cy chị đem v trao cho.
Vinh tướng công y, nếu người t chi, xin ch ráng sc i giùm cho rõ
nông nỗi k khăn và cái khổ tâm ca tôi, chc thế nào người cũng chẳng l
c ph. Ninh bà vâng li tr gót.
Ninh vnhà đem các vic thut li cho tiểu thư Ngọc Chi nghe.
Tiểu thư biết có lnh cha nên làm thinh không i. Ninh cm phong thư
đi thẳng lại tphòng kêu rằng: "Vinh ng công đây không?". Chỉ
nghe trong có tiếng đáp: "Dạ có tôi đây". Ninh bà liền bước vào, thy Vinh
tướng ng da gi nm ng mt mi lm, song phong tư thanh nhã, lin
nói rằng:"Tôi là người ở bên xóm đây, nhân tiểu tNgc Chi cy vào ngc
thăm Phương tiên sinh, nên tiên sinh gửi v cho tướng công mt phong
thư, vì vậy đường đột vào, xin tưng công min li". Nói rồi rút thư trao ra.
Bao Thế Vinh xem xong bèn nói: Nvậy tính sao đưc, tôi thơn của
tiên sinh đã nhiều chưa biết ly chi báo đáp. Huống chi vic này li không có
cha m i d vào thi m sao cho tiện". Ninh bà đáp: "Tưng công nói
cũng phải, xong vic y nào phi ti tưng công, mà bn ý của Phương
tiên sinh đó, v chăng nhà cửa cht hp, li thêm trai gái ra vào s him
nghi, cnh ng bó buc nên. Li tưng công nói chịu ơn tiên sinh
nhiều chưa lấy chi báo đáp, vậy cũng nên vâng li người, ri sau s lo g
cứu cho người, không phi ph lòng người mà đã trơn cho người đó".
Bao Thế Vinh ngi trm ngâm suy nghĩ rằng: "Lòng tt ca tiên sinh, ta l
nào ph, song phi lúc nghch cnh, cha m biết cho chăng?". Ninh
thy ng t làm thinh suy nghĩ lin tiếp rằng: "Tướng công nên xét kđi
Tiểu thư Ngc Chi tht tài sc song toàn, nào kim ch may, cm k
thi họa, cho đến phong tư, dung mạo không thiếu phn nào, sánh vi ng
công chng khác gm thêu hoa vy". Bao Thế Vinh i: "Lòng tt ca tiên
sinh, ý hay ca , i đội ơn lắm, song lúc đi đường, gp lúc hon nn biết
ly gi sính l bây gi?". Ninh đáp: "Điều đó không ngại, min
tướng công nói ra ri ch nut lờiđủ". Bao Thế Vinh nói: "Người quân t
nói ra như dao chém đá, l nào còn chi t, li thêm ti mang ơn ca tiên
sinh rt nng, l nào c ph lòng ngưi”. Ninh i: "Tướng công i rt
phi, vy y gi phi m thế nào cứu Phương tiên sinh?". Bao Thế Vinh
đáp: "Việc y không khó, nhưng ngi tôi đau chưa mạnh, mà nếu gửi t
thời không có ai đi lên huyn". Ninh bà đáp:Nếu tướng công mun gửi thư,
tôi xin ráng sức đem đi có được không?". Bao Công tử nói: "Như vậy rt hay,
nhưng nếu quan huyn không nhận thư thì dì phi gi đừng đ lt vào tay ai".
Ninh bà gật đầu, chy li n bên cnh ly bút giy mực đưa cho ng tử
Thế Vinh đau đã hai ngày cơm nước b liu nên ct t không ni, bèn cy
Ninh ra sau, kiếm cho bát cháo, ăn xong s viết. Ninh lật đật đi ra nói
vi tiểu thư Ngọc Chi. Tiểu thư lo liệu xong xuôi. Công tăn vào trong
mình hơi khỏe, tinh thn thanh sng, bèn cm bút, viết xong bức thư xếp
li trao cho Ninh .
Ninh vốn là người khôn ngoan không m tng phu quân t, tuy
lĩnh mang đem thơ, song ngại trong y có điu lm lc, t huyn quan
trách ti mình nên tiếp ly thư đút vào i áo, rồi gi v quày quđi ra, len
lén quay li nhà sau, đưa thư ấy cho Ngc Chi xem trước.
Tiểu thư Ngọc Chi xem xong c mng mà rng: “Tht cha tôi qu tinh
mắt, xem người quý tướng, Vinh tướng công đó vốn công t Bao Thế Vinh,
vâng lệnh tướng ph lên kinh, nửa đường gp nạn nên đổi tên ci h n trú
nơi đây, nay có tgửi cho quan huyn dạy đem kiệu ti ớc người ch
kng chi l, vy dì c vic đi đi”.
Ninh c mng, vi vã chạy ra thư phòng i ly: “Muôn ly công
t, tha li cho tôi, không biết quý ngài đã ti, nên có nhiều điều li lm".