
Bất tử...

Năm 2040. Tại một căn gác nhỏ giữa thủ đô Hà Nội -Việt Nam.
Chiếc đồng hồ quả lắc đã nhấm nhẳng buông đúng 8 tiếng vang khắp ngôi
nhà. Vậy là đã 8h sáng nhưng khác hẳn những ngày thường, hôm nay Hạnh Văn
vẫn nằm ngủ. Bên cạnh giường ngủ của cô, đặt một chiếc bàn trang điểm, trên
chiếc bàn chỉ có duy nhất một vỏ hộp thuốc hình chữ nhật, nhỏ như đốt ngón tay
nằm chổng chơ ở đó. Bên cửa sổ có một bình hoa hồng đỏ, cửa sổ được vén sẵn
rèm cho ánh nắng buổi sớm ùa vào tràn ngập khắp căn phòng.
Hôm nay là một ngày cực kì quan trọng, nó cũng giống như ngày cô được
sinh ra trên đời này một lần nữa để rồi mãi mãi ở lại với thế giới đầy tươi đẹp này.
Suốt hơn ba mươi năm qua Hạnh Văn đã phải cố gắng làm việc cật lực để có thể

mua được lọ thuốc bất tử. Và trong gia đình thì Hạnh Văn là người uống thuốc bất
tử cuối cùng.
* * *
Có nhiều người đã không thể đợi đến ngày được uống loại thuốc bất tử đó. Họ
đã chết ngay trên đường đua số phận, lúc ấy cái phát minh vĩ đại kia của khoa học
cũng không thể đến cứu họ kịp thời. Đơn giản vì họ chưa đủ tiền để có thể mua
được nó.
Việc mua được 1 lọ thuốc bất tử cũng giống như vào những năm 2000 người
ta mua một căn nhà ở thủ đô. Dĩ nhiên với số tiền tỉ, thì người mua được cũng
không ít mà người chỉ dám ước thôi cũng rất nhiều. Thiên An là một trong số
những người chỉ dám ước ao đó. Thậm chí cậu còn bất hạnh hơn khi không thể đợi
được đến ngày đủ tiền mua thuốc thì đã chết vì suy kiệt sức lực, sau mấy chục năm
làm việc cật lực. Ngày Thiên An mất, Huệ Văn càng lo sợ hơn cho số phận của
mình khi xã hội đầy dẫy những bệnh truyền nhiễm mới mà khoa học lại chưa thể
tìm ra thuốc chữa. Điều này thì có hai lí do, một là có thể những người đứng đầu
của nền khoa học hiện đại thấy không cần phải mất thêm chút sức lực nào cho việc
nghiên cứu các vác xin phòng bệnh, hay thuốc chưa bệnh nữa, vì họ đã phát minh
ra một loại thuốc vĩ đại nhất đó là thuốc bất tử rồi. Việc còn lại là trách nhiệm bản
thân mỗi cá nhân trong cộng đồng phải tự kiếm tiền mà mua lấy thuốc. Thứ hai là

khoa học chưa thể có thời gian để tìm ra loại vac xin phòng và chữa bệnh khi mà
chưa hoàn hồn với bệnh dịch này lại đến bệnh dịch khác.
Bởi vậy trong thời đại này có thể nói rằng mục tiêu phấn đấu lớn nhất của cá
nhân mỗi người là mua cho bằng được sự bất tử bằng cái giá đắt cắt cổ. Nhưng suy
cho cùng thì đó là thuốc bất tử chứ có phải là vài ba loại thuốc cảm cúm nữa đâu.
Và cũng suy cho cùng thì tất cả các mục tiêu khác cũng chỉ phục vụ cho cái mục
tiêu vĩ đại ấy. Nói một cách khác, khi mỗi cá nhân đã thực hiện được mục tiêu bất
tử của mình thì mọi mục tiêu khác đều trở nên dễ dàng. Thế là ok! Ra đường
không phải nhìn mặt, xem tướng xem người này muốn gì, người kia muốn gì. Mọi
người chỉ có chúng một mục đích duy nhất. Thế vừa dễ sống lại vừa khó sống.
Trong giấc mơ của những thằng đàn ông đã vắng dần bóng dáng của đàn bà,
thay vào đó là những con số bằng tiền chỉ đủ mua một hộp thuốc bất tử. Và thế là
trong thời đại này tình yêu chả là cái gì hết. Ai ai cũng hiểu và vui lòng chấp nhận
nó. Hạnh Văn và Thiên An cũng vậy. Họ đã định ngày cưới từ rất lâu, chỉ đợi ra
trường là sẽ cưới ngay. Nhưng ngay từ khi có thông tin rằng các nhà khoa học nổi
tiếng nhất trên thế giới sẽ tìm ra loại thuốc bất tử vào năm 2030 thì họ cũng bắt đầu
quay theo cái guồng quay chung của xã hội. Đám cưới dường như chẳng còn cần
thiết gì, nghĩ theo một hướng nào đó thì đám cưới nghe vẻ cũng xa vời như cái lọ
thuốc bất tử mà lúc ấy chỉ có trong tương lai, hứa hẹn. Cho đến khi thuốc bất tử có
mặt trên thế giới gần chục năm trời nó vẫn chỉ là mơ ước. Khi Thiên An qua đời

cậu ta thành ra chẳng có gì. Hạnh phúc cũng không, tình yêu thì càng xa vời nữa.
Ngày Thiên An mất, trong đám tang Hạnh Văn có khóc, nhưng ai cũng hiểu cô
khóc không phải vì thương người yêu. Bởi tình yêu làm gì có chỗ đứng trong thời
đại này, cô khóc vì cô sợ cô cũng sẽ chết trước khi mua được sự bất tử cho mình.
Bất tử ơi là bất tử!
* * *
Trong gia đình Hạnh Văn thì chỉ có một mình cô là tri thức, còn lại tất cả mọi
người, kể cả bố mẹ cô đều kinh doanh. Mỗi người kinh doanh một loại hàng, mỗi
người đều có cách moi tiền của thiên hạ riêng. Riêng cái đồ trí thức như cô là
không có cách nào kiếm tiền ngoài làm việc tám tiếng một ngày, lấy lương đều
đặn. Buổi tối tranh thủ viết lách thêm để lấy tiền. Cũng chẳng nhằm nhò gì cả. Nó
chỉ đáng mấy đồng lẻ so với bố mẹ, anh em cô. Mỗi lần về nhà đều nghe anh cô
cười khà khà bảo:
-Thế là tao sắp mua được thuốc bất tử rồi. Cả nhà này thua tao hết.
Mỗi lúc như thế chỉ thấy bố mẹ im lặng tính toán giấy tờ gì đấy. Còn thằng em
trai thì cười khẩy, ý nó bảo chả biết ai hơn ai đâu. Cuối cùng thì thật bất ngờ, với
cái công ty sản xuất nước lọc của mình, bố mẹ cô đã mua được thuốc bất tử đầu
tiên.
Anh trai bảo:

