
BÉ NÀY, ANH SẼ LẤY BÉ ĐẤY!

Lững thững trong ánh đèn, ngơ ngác giữa dòng người qua lại, con bé phúng phính
xoa hai tay vào má, thổi “phù, phù” cho ra khói, rồi thích thú nhìn, thích thú cười,
đôi mắt híp lại, tiếng cười giòn tan, khanh khách lẩn vào không gian phố phường…
“Bước… một bước… hai bước…Không, dừng lại thì hơn, nhiều xe quá…”
Nấm lùn di động lắc lắc cái đầu, bím tóc hết tung tăng bên này lại chạy nhảy sang
bên kia, đập vào gò má hồng hồng.
“Cô bé muốn sang đường à? Anh dắt qua nhé!”
Khựng!
“Ai cần?” — Chiếc mũ len có quả bông to sụ lắc lắc, bé cười một cái khoe đôi mắt
một mí nhắm hờ: “Không cần đâu anh ạ”
“Đường đông mà, không đưa tay anh dắt thì đi sau anh cũng được”
Gật gật — Bé cười toe một cái, lon ton lon ton bước đi sau chân anh.
Qua đường rồi, bé chạy lên phía trước, đập mạnh một cái vào vai anh [Bé đã phải
kiễng lên mới có thể làm điều đó, vì bé thì nấm lùn, còn anh thì... cao kều lắm!!!]
“Cảm ơn anh nhé!”
“Ừ, bé ngoan”

Con bé tròn xoe mắt, phùng đôi má phính, lầm bầm:
“Có bé bỏng gì lắm đâu mà gọi người ta là bé nhỉ?”
“Lại còn không à? Hệt như một cây nấm ấy”
Anh bật cười, nhìn bé từ đầu đến chân, lắc đầu ra vẻ trịnh trọng lắm. Bé nhìn anh,
xị mặt, rồi lơ đễnh ngó nghiêng phố phường thay vì nhìn vào vẻ mặt đắc chí của
anh.
“Kệ người ta…”
—
“Bé ơi, đi chơi với anh đi! Anh dẫn bé đến chỗ này hay lắm!!!”
“Không đi chơi đâu, em còn đang học bài!”
“Để khi khác được không? Sao lúc nào anh rủ đi chơi bé cũng kêu bận học là sao?
Học gì mà… nhiều thế @_@”
“Ơ hay… em không học thì làm sao mà có điểm cao được? Làm sao mà có công
việc tốt được? Không có công việc tốt thì sao em tự nuôi được mẹ con Cún Xù
được?”
“Bé khéo lo. Anh sẽ nuôi bé, nuôi cả mẹ con Cún Xù. Đi chơi với anh nhé!”

“Không là không mà. Anh làm sao mà nuôi được em?”
“Ngốc thế! Vì… anh sẽ lấy bé làm vợ mà. Chồng nuôi vợ là tất nhiên rồi. Anh nuôi
cả mẹ con nhà Cún nữa là ok chứ gì?”
Anh nhăn mặt nhìn vào đôi mắt tròn của bé, chỉ muốn rủ bé đi chơi một hôm thôi
cũng khó. Bé lúc nào cũng học, học và học. Ngoài học ra, bé chỉ quan tâm đến mẹ
con nhà Cún Xù thôi. Hừm. Anh nhẹ búng tay một cái vào gò má phính của bé. Bé
nhăn mặt, chun mũi, lắc lắc đầu:
“Không đâu! Ai thèm lấy anh cơ chứ!”
Anh dỗi, quay mặt đi, lặng im chẳng nói chẳng rằng. Thi thoảng nhìn ra chỗ bọn
cún con lon ton trong vạt nắng giữa sân mà nhăn mặt, dứ dứ quả đấm vào chúng
nó. Bé lật đật gấp sách vở, chạy lại bên anh, ngồi thụp xuống, quay mặt ngó anh
một cái, túm túm lấy tai anh mà lắc lắc.
“Xấu chưa này. Giận dỗi với em. Tị nạnh với mấy nhóc cún. Eo ơi… xấu xấu
quá…”
Anh phì cười, xoa đầu và kéo bé lại gần, thơm nhẹ vào gò má bé, anh thì thầm:
“Đi chơi với anh, nhé!”

Gật gật. Bé chạy đi thay quần áo, nở một nụ cười tươi hơn cả nắng, tay đan vào tay
anh, xiết chặt rồi đột ngột buông. Anh ngỡ ngàng, nhìn theo dáng bé, xoa lên ngực
trái: “Ôi, đau tim vì bé mất. Yêu bé nhiều bé ạ!”
“Anh à, sao anh nói là anh sẽ lấy em làm vợ?”
“Vì anh yêu bé! Anh muốn bé là vợ của anh, vợ ngốc, vợ ngố, vợ ngẩn ngơ.
Hahaa…”
“Xì. Ghét!”
Bé đấm thùm thụp vào người anh, cười méo mó vì tức, vì giận, vì tia nắng soi vào
làm hồng má bé, làm ánh mắt bé long lanh, xoe tròn…
“Yêu bé thật à? Yêu nhiều không?”
“Nhiều lắm!”
“Yêu đến bao giờ?”
“Không biết…”
“Sao lại không biết? Ngố thế. Anh phải nói là anh sẽ yêu em đến suốt đời, yêu mãi
mãi…”
“Làm gì có mãi mãi hả bé?”

