
trôi qua, cuối cùng thì chuyến bay của nàng cũng hạ cánh, những hành khách đầu
tiên bắt đầu qua cổng. Như một lính bắn tỉa lần đầu tiên làm nhiệm vụ, hắn run run
hướng ống kính về phía cổng, đợi chờ nụ cười vốn đã quen thuộc của nàng. Mười
lăm phút sau, nàng xuất hiện ở cổng. Hắn bấm máy liên tục, không ngừng nghỉ.
Cũng dễ hiểu thôi, hắn đã chờ nhìn thấy nụ cười này lâu lắm rồi.
Nàng vẫn vậy, vẫn gương mặt không có tuổi, đáng yêu, nhí nhảnh, chỉ có điều
khác là khí hậu châu Âu đã khiến nàng trắng ra nhiều nhiều. Nhìn nàng hớn hở, vui
tươi ôm hôn người nhà, hắn có thoáng chút buồn. Hơn một năm trước, nếu hắn
không để cảm xúc quyết định mọi thứ thì lúc này sẽ là một trong những giây phút
hạnh phúc nhất của đời hắn. Điện thoại lại rung, xua đi chút buồn thoáng qua của
hắn, Linh, cô bạn thân ở dưới nhắn tin: "Ei của mày lắp sim cũ rồi đấy."
Hắn vội vội vàng vàng bấm số (kể cũng lạ, khả năng thuộc lòng bài vở của hắn thì
chẳng ra sao, nhưng số điện thoại cũ của nàng thì hắn vấn nhớ như in). Hắn định
gọi cho nàng, nhưng lại không biết phải nói gì, cũng chẳng hiểu nàng có thèm nghe
không. Nghĩ một chút, hắn quyết định nhắn tin. Thật buồn cười, hắn có thể đứng
nói trước cả trăm người không cần chuẩn bị trước, vậy mà giờ đây nhắn một tin
cho nàng mà hắn cũng nghĩ mãi không ra được là nên nhắn gì, cuối cùng, hắn