
Bởi vì tôi yêu em

cDần dần nảy sinh tình cảm, tới năm lớp 11 tôi quyết định ngỏ lời và em đón nhận.
Tình yêu thuở học trò bắt đầu với tất cả những trong sáng, ngây thơ của tuổi mới
lớn.
Thời gian qua đi, chúng tôi cùng bước vào kì thi đại học với mục tiêu hai đứa đề
ra: phải cùng nhau đậu đại học. Thế rồi với nỗ lực và quyết tâm, chúng tôi đều đậu.
Em học ngân hàng còn tôi học công nghệ thông tin. Chúng tôi vẫn được sống
chung một thành phố: em chuyển nhà theo gia đình còn tôi ở trọ. Nhưng từ đó thời
gian gặp nhau ngày càng ít hơn.
Một tháng, hai tháng rồi ba tháng qua đi. Tình cảm của chúng tôi cũng nhạt dần.
Cái sự hiếu kì, tò mò trước cuộc sống mới – cuộc sống sinh viên đã thay đổi hẳn
con người. Em không còn ngây thơ như lúc trước, không còn những suy nghĩ, hành

động “ngốc nghếch” của một đứa “trẻ con” nữa. Thay vào đó là một con người
khác hẳn: suy nghĩ tính toán, ăn nói bộc trực, hành động tỏ vẻ kiêu kì. Em giao tiếp
rộng rãi với mọi người, đủ mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp. Thế rồi em quen một anh
bạn lớn tuổi nhưng hoàn toàn không biết rõ gia cảnh anh ta. Điều gì phải đến cũng
đến. Em nói rõ với tôi rằng tình cảm của em đã thay đổi, rằng em không còn yêu
tôi nữa.
o0o
“Mối tình đầu đời” của em nảy nở dù không hứa hẹn trái lành. Khi tình cảm của
em với anh ta đậm sâu em mới biết rõ ràng và đích thực về con người đó. Một sự
thật đau lòng xảy đến: anh ta đi tù vì tội đâm thuê chém mướn. Gia đình anh ta
chẳng còn ai ngoài ông anh trai cũng lãnh án tù vì tội giết người.
Em bị sốc thật sự trước một sự thật em không thể tin vào mắt mình. Cảm giác bị
lừa dối như bao trùm vào mọi ngõ ngách trong suy nghĩ của em. Em dường như
suy sụp. Nhưng tình yêu mà em dành cho anh ta quá lớn, em không thể từ bỏ anh
ta. Em đã khóc, khóc thật nhiều.

Em tìm đến tôi, em cần sự chia sẻ và giúp đỡ. Tình cảm trong tôi vẫn còn dạt dào
và sâu đậm. Tôi đã giúp đỡ em một cách chân thành. Lúc này anh ta mới thụ án tù
giam, và cứ đều đặn cuối tuần tôi chở em trên chiếc xe Dream cũ kĩ suốt hơn 80
cây số từ thành phố về trại giam để thăm nuôi. Mỗi tối, tôi thường rủ em đi dạo cho
khuây khỏa. Chúng tôi tâm sự với nhau tất cả mọi điều.
Cùng thời gian này, một sự thật cay đắng khác lại đổ ập xuống đời em. Ba mẹ em
ly hôn, nỗi đau càng thêm chồng chất. Em suy sụp hoàn toàn về tinh thần cũng như
thể chất. Đôi mắt em đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Nhìn em mà tôi thấy chạnh lòng.
Tôi thương em lắm! Tôi ở bên cạnh em hàng ngày, hàng giờ, vào mọi thời gian
rảnh. Tôi cố gắng giúp em gượng dậy và vượt qua nỗi đau tinh thần đó. Chúng tôi
như hình với bóng. Cứ mỗi sáng, tôi qua nhà em, chở em đi học, trưa đón về. Rồi

tối đến tôi tới nhà em cùng nhau vui đùa cùng nhau học. Cứ như vậyròng rã suốt
mấy tháng trời.
Tình cảm của em dành cho anh ta dần dần phai nhạt. Thời gian thăm nuôi cũng ít
đi, khoảng hai ba tháng em mới đến thăm anh ta, lần nào cũng có tôi đi cùng.
Tự lúc nào không biết, tôi và em quay lại với nhau. Chúng tôi đã trưởng thành hơn
trong nhận thức, và tình yêu tôi dành cho em đã phần nào xoa dịu nỗi đau tinh thần
hằn sâu trong tâm hồn.
Mấy năm trôi qua. Vẫn thói quen mỗi ngày, tôi ngồi ở quán cafe đối diện nhà em.
Đôi mắt tôi vẫn đăm đăm nhìn vào đó, như nhìn vào sự sâu thẳm của trái tim để
ngốc nghếch tự hỏi rằng em đang làm gì, hay giờ này em ngủ dậy chưa?
o0o
Bước ngoặt trong tình yêu của tôi lại xảy đến thật bất ngờ.Anh ta mãn hạn thụ án
và được ra tù. Đột ngột em quay trở lại với anh ta. Tôi đã sốc! Quá sốc! Tôi chìm
trong men say, lao vào những cuộc đàn đúm cùng tụi bạn. Trong những đêm thao
thức tôi cũng cố gượng tìm lời giải cho những thắc mắc tại sao em lại quay về với
anh ta. Tôi đã nghĩ đến nát cả óc. Tôi trách em thật nhiều. Nhưng tôi không thể oán
em bởi vì tôi yêu em.

