
Bụm Lại Đôi Bàn Tay

Em có nhớ, bao lần anh nói với em: "Cuộc sống cho anh đôi bàn tay, anh bụm nó
lại, chở che em mãi...". Nghe thế, em bỏ vào bàn tay chụm lại của anh một nắm
cát, nó từ từ theo kẽ tay rơi đi. Nhưng cát có thể thoát khỏi bàn tay vì nó quá li ti,
còn anh tin là em không thể, vì em là một vật hiện hữu nặng cỡ 50kg.
Đôi bàn tay anh đã nắm chặt em rất lâu trong đời, vì anh biết điều khiển bàn tay
thô lậu của mình trong việc chẻ củi, nấu cơm, tuy vụng về nhưng cũng có thể giặt
đồ ủi áo và chải tóc cho em. Dù biết nhiều thứ, nhưng những đồng tiền anh đổ mồ
hôi và công sức thì cứ như cát, nó trôi khỏi tay và đi không trở lại. Anh đã cố hết
sức mình để lo cho con và em được sống như người ta, bớt ốm đau và không quặt
quẹo, suy dinh dưỡng. Tuy vậy, đến căn bịnh viêm cơ tim thì anh không thể. Bao
lần anh đã tự ngồi sỉ vả mình, tự lục lọi trong ký ức để xem con của chúng ta thừa
hưởng những gen nào, và vì sao con tim nhỏ bé thiên thần ấy lại vướng phải căn
bịnh nan giải. Anh đã chạy khắp nơi tìm tiền và thuốc. Tiền thì có thể vay mượn,
nhưng thuốc thì quá hiếm. Anh khổ nào kém gì em khi nhìn con cứ lịm dần đi.
Những lúc đó, nếu có thể dời non lấp bể, chết cho con chúng ta sống, anh vẫn cứ
tin mình có thể làm được. Vì chuyện như vậy thôi mà tại sao em cứ xa dần anh.
Tóc anh ngày một thưa đi và những kẽ tay cứ rộng toạc dần. Anh cố nắm lại,
nhưng em như một sợi khói mong manh và đảo quanh quất. Anh biết rồi em sẽ bỏ
anh đi mất, như những hạt cát kia. Nhưng anh bất lực. Ngày xưa mình giữ nhau
bằng tình yêu. Nay tình đã hết, nghĩa cũng cạn, em chẳng muốn vướng bận gì đến

anh...
Trước cổng khách sạn chiều nay trời mưa. Người bảo vệ áo trắng kính cẩn che
dù đón em ra xe. Một chiếc xe hơi bóng lộn với bảng số NN. Em có nhìn thấy anh,
gã tài xế xe ôm ngồi co ro đợi khách dưới cột đèn trong chiếc áo mưa tã nát, gã
đang cầu cho đủ cuốc mỗi tối vì bụng gã đang sôi réo và cả ngày nay gã chạy xe
không, nên... "lốc".
Chiến dịch, lòng đường vắng xích lô. Thiên hạ đua nhau chạy xe ôm. Ai cũng
cần vài lon gạo đổ vào nồi mỗi ngày để sống. Anh cũng thế, tay anh giờ run lắm,
đốt xương cứ to ra, chụm lại thì cứ thưa rỉnh. Đá cuội còn rớt chứ sá gì hạt cát xa
xôi!

