Cái đùi gà
Đang ngồi t mn gt táo, b gp t báo, quay ra hi :
- Bao giờ con Vân được nghỉ học nhỉ?
- Con á, tuần sau bố ạ.
Nó vui vẻ đáp. m vừa qua nó học tốt, lại đi thi học sinh giỏi, được giải nhì hẳn
hoi, kiu gì cũng được bố thưởng.
Bố cười cười, quay ra nhìn mnó :
- Thế mình chuẩn b đồ đạc dần đi là vừa nhỉ, con nó nghỉ là về quê luôn. Tm
này ca nóng quá, chứ để tháng sau về thì nóng, mệt lắm.
…về quê?. Nó mơ mơ hồ hồ, cười nhìn như mếu.
*
* *
Quê ngoại nó ở Lào Cai. Không phải ở thành phố, mà xa tít tắp, xa lắm. Tnhà
nó về quê, phi đi xe khách lên Hà Ni, đã mất tám, chín tiếng đồng hồ. Sau đó tối
ra ga, bt chuyến tàu đêm lên Lào Cai. Rồi tiếp đó, phải đi bộ năm cây số đường
sắt, và một đon đường đất, mới vào đến nhà bà ngoi. Vì nhà ngoại ở giữa hai
trạm ga, mà lúc đó, mỗi trạm ga cách nhau mười lăm, hai mươi cây số.
Sở dĩ nó không thể nhớ chi tiết đường đi và tên gọi mỗi điểm đến, là vì từ khi biết
vác cái cặp đi học đến nay – 14 tuổi- nó nh là cách ba, bốn năm, mới về quê ngoại
một lần. Cũng có nghĩa là, từ bé đến giờ, nó về thăm ngoại được ba lần.
Nó không mấy hào hứng khi nghe được về quê. Nó say xe. Có uống bất cứ loại
thuốc nào nó cũng say. Cứ nghĩ đến cả nửa ngày tri n ma trên xe khách là nó
mun phát điên.
Trên nhà bà không có sóng điện thoại, đin thì chạy bằng sức nước suối, và không
có cả tivi. Nó sẽ sống thế nào... Chưa kể đến một nỗi kinh hoàng đáng sợ hơn :
NHỮNG CON DĨN. Đúng thế, chúng nhỏ tí teo, bu đầy chân và tay, và cổ…và bất
cứ chỗ da thịt nào hở ra. Bị chúng đốt, còn kinh hơn bị muỗi đốt gấp trăm ln.
Nó cố nghĩ một cách lạc quan : về quê s được chạy ci với lũ em, được đi ra
suối, lên đồi, lên rng…được chơi những trò mà thành phố không thể có. À, còn
được ăn những đồ ăn ngon lành các dì các cậu trồng trọt cn nuôi, mà không s
đủ thứ thuốc bảo quản…
Rồi nó thở dài. M nó sẽ không cho nó ra suối, không cho nó lên rng, không cho
nó cưỡi lên lưng trâu, không cho nó lội xuống ao bắt bắt ốc bla bla. Hồi
còn bé cũng thế, bây giờ vẫn thế thôi. Vả lại, nó mười bốn tuổi rồi, nghĩ thế nào