
Trên nhà bà không có sóng điện thoại, điện thì chạy bằng sức nước suối, và không
có cả tivi. Nó sẽ sống thế nào... Chưa kể đến một nỗi kinh hoàng đáng sợ hơn :
NHỮNG CON DĨN. Đúng thế, chúng nhỏ tí teo, bu đầy chân và tay, và cổ…và bất
cứ chỗ da thịt nào hở ra. Bị chúng đốt, còn kinh hơn bị muỗi đốt gấp trăm lần.
Nó cố nghĩ một cách lạc quan : về quê sẽ được chạy chơi với lũ em, được đi ra
suối, lên đồi, lên rừng…được chơi những trò mà ở thành phố không thể có. À, còn
được ăn những đồ ăn ngon lành các dì các cậu trồng trọt chăn nuôi, mà không sợ
đủ thứ thuốc bảo quản…
Rồi nó thở dài. Mẹ nó sẽ không cho nó ra suối, không cho nó lên rừng, không cho
nó cưỡi lên lưng trâu, không cho nó lội xuống ao bắt cá bắt ốc… bla bla. Hồi nó
còn bé cũng thế, bây giờ vẫn thế thôi. Vả lại, nó mười bốn tuổi rồi, nghĩ thế nào