
Càn Long Du Giang Nam
Hồi 38
Diệp công tử thông gian hại bá tánh
Sài Hàn Lâm vì cháu thấy Thiên nhan
Nói về Thiên tử ở phủ Tòng giang mỗi ngày đi cùng Châu Nhựt
Thanh du sơn ngoạn thủy, khắp các châu quận rồi lại hỏi thăm tánh nết các
quan sở tại, ăn ở với dân thể nào . Nghe lại nhiều người có lòng thương dân
thì Thiên tử vui mừng hết sức.
Ngày kia đi đến Thiệu Bá trấn thuộc phủ Dương châu.
Thiên tử xem thấy chợ ấy, phố xá nguy nga, buôn bán đông đảo, qua
lại dập dìu thì lòng rất mừng, vừa đi vừa khen.
Đi đến một chổ tửu lầu thì dắt Châu Nhựt Thanh lên đó ăn uống và
xem thiên hạ buôn bán.
Lên tới nơi Thiên tử chọn một chổ gần cửa sổ mà ngồi.

Ngồi rồi thì kêu tửu bảo dặn rằng :
- Trong tiệm người có vật chi ngon hơn hết, bất luận giá mắc bao
nhiêu, cứ việc đem ra cho ta ăn rồi ta trả tiền y giá .
Tửu bảo rất mừng mà rằng :
- Vậy thì xin mời khách quan ngồi chờ một chút, đặng tôi xuống dưới
dặn người nấu ăn biện lấy mà nấu .
Nói rồi chạy xuống lầu . Giây lâu bưng lên một mâm đầy những trân
tu mỹ vị và thưa với Thiên tử rằng :
- Nếu mấy món này không vừa lòng nhị vị thì xin chờ một chút tôi sẽ
bưng món khác lên cho nhị vị dùng.
Thiên tử gặt đầu ngồi lại ăn uống với Châu Nhựt Thanh .
Trong lúc Thiên tử đương có ăn uống trò chuyện vói Châu Nhựt
Thanh, xảy thấy một người cao lớn, đi thẳng lên lầu , mặt có sắc giận, trợn
mắt chau mày, kêu tửu bảo nói rằng :
- Mau mau đem rượu và đồ ăn cho ta ăn.

Tửu bảo thấy người ấy mặt có sắc giận, mà lại nóng nảy như vậy thì
cũng không dám trể nải, lật đật đem rượu và đồ ăn lại tức thì.
Người ấy vừa ăn vừa nói lầm bầm một mình, dường như có điều giận
dữ .
Thiên tử xem thấy tình hình như vậy thì củng lấy làm lạ mà nghỉ thầm
rằng :
- Cử chỉ của thằng nầy như vậy, chi là nó có điều chi oan ức đây , mà
không minh cáo đặng, hoặc bị người hiếp đáp chi đây mà không báo thù
đặng, cho nên nó mới có bộ giận dữ và gương mặt buồn rần như vậy.
Suy nghĩ giây lâu mà cũng không rõ cớ gì, lại thấy người ấy uống
rượu chừng nào càng giận chừng nấy, thì Thiên tử càng nghi về việc oán
cừu, ý muốn hỏi ra sự tích đặng giúp sức báo thù cho người ấy. Bèn bước lại
gần bàn người ấy nói khích rằng :
- Nay tôi lên đây ăn uống là dùng cho vui lòng, chú có việc buồn thì ở
nhà, sao lại lên đây làm chi than dài thở vắn, sắc giận dữ, làm cho mất hết
điều vui của tôi như vậy ?

Người ấy chứa giận đã nhiều, nghe Thiên tử hỏi bấy nhiêu lời, lại
càng thêm giận, bèn nói lớn tiếng rằng :
- Chú vui trối thây chú, tôi giận mặc kệ tôi, hai đàng không quen biết
với nhau, can chi đến chú mà chú mừng tôi như vậy .
Nói rồi liền đứng dậy mà đánh Thiên tử.
Thiên tử tránh dang ra khỏi, rồi cũng xốc tới đánh với người ấy.
Người ấy cự địch không lại, bị Thiên tử đánh té nằm mẹp giữa lầu .
Châu Nhựt Thanh sợ Thiên tử đánh bồi mà chết người ấy, chạy lại can
gián Thiên tử, rồi đở người ấy ngồi dậy.
Người ấy than rằng :
- Tôi đã đang cơn giận dữ chưa biết kế chi trả thù đặng, bây giờ lại
thêm một điều nhục nầy thì còn sống nữa làm gì ! Ôi thôi, đã đành tự vận
hồn xuống huỳnh tuyền đi cho rồi.
Nói rồi liền bước lại mở gói lấy ra một cây đao vắn, ý muốn liều mình
.

Thiên tử đã nghe mấy lời than ấy, lại thấy tình cảnh như vậy thì động
lòng thương, bèn nhảy tới giựt đao, lấy lời êm dịu hỏi người ấy rằng :
- Túc hạ có điều chi oan khúc, xin hãy nói thiệt với tôi, tôi sẻ ráng sức
tính giùm, may khi trả thù cũng đặng, lựa phải liều thác làm gì. người ấy nói
:
- Ở đây có con Diệp Hồng Cơ tên là Diệp Chấn Thinh thường muốn
báo thù cho cha, mà chưa gặp dịp cho nên giao thông cùng bọn sơn tặc, tới
lui thông đồng với nhau mà toan việc lớn, nay vì một việc lương thảo chưa
đủ, cử sự không nổi cho nên cất một cái nhà giữa đường, đón ngăn thương
khách mà thâu thuế hàng hóa. Ôi thôi, từ ngày bày việc ấy cho đến ngày nay
chặt lột của dân không biết là bao nhiêu ! Nay tôi bán rau, đi ngang qua đó ,
bị bọn nó đánh thuế rất nặng, tôi không chịu đóng, cải lẩy với nó, ra việc
đánh lộn, nhưng quả bất địch chúng, tôi đã bị đánh mà lại rau cũng không
còn, đến chùng tôi giải khỏi vây rồi, lòng đương giận dữ, cho nên đến đây
uống ít chén rượu tiêu khiển. Chẳng dè uống rượu chừng nào, thêm giận
chừng nấy, lại gặp khách quan hỏi tôi mấy lời ấy tôi cũng không rảnh mà xét
cho kỷ, cho nên mới làm ra điều tội lỗi với khách quan như vậy .
Thiên tử nói :

