
Cầu vồng của tôi chính là em đấy - Kì 1: Đồng hương

Thành phố Berlin, một người anh đồng hương chưa hề gặp mặt, và
những cảm xúc bối rối trong lòng một con bé tuổi teen...
“Cái tay cái tay cái tay…Bắt lấy cái tay.
Túm lấy cái chân vớ được cái đầu
Cái đầu rất to…”
Chuông điện thoại của Quỳnh Anh vang lên, phá tan giấc ngủ ban chiều
tĩnh lặng của 3 đứa. Hé mắt nhìn tên người gọi, nó tá hỏa lấy tay bịt cái
loa điện thoại đang kêu inh ỏi, định chờ cho hết chuông, ngụy trang một
cuộc gọi nhỡ. Nhưng con bạn cùng phòng khó tính càu nhàu: “Mày nghe
đi, đau đầu quá, tay với chả chân”. Nó thở dài bấm nút:
- Alô - giọng rất ngái ngủ (em đang ngủ đấy!)
- Ồ! Em chưa dậy à?
- Vâng ạ. (- thế anh để em ngủ tiếp đi)
- Anh gọi để thức em dậy đây. Ba rưỡi rồi. Dậy học một tí rồi đi
tập thể dục.

- Nhưng anh ơi, em chưa mua vợt cầu lông. (hí hửng, hết đi
đánh nhá)
- Uhm… Lại thoái thác rồi đây. Chưa mua được vợt thì chạy bộ
vậy. Hì. Buổi đầu chạy bộ cho quen.
- Hơơơ… Vầng.
- Vâng kiểu đối phó thế! Dậy đi! Đừng ngủ nữa nhá!
- Vânggg. Em dậy rồi mà.
- Uh. Thui, anh cũng học tí đây, bye em. Tập chăm nhé.
- (Thở dài) Vâng. Em chào anh.
Tắt máy, lại đến cái khoản vò đầu bứt tai. Thật! Thề! Trăm phần
trăm! Trước giờ chưa bao giờ Quỳnh Anh chịu… tập thể dục một cách
tự nguyện (Với bất kỳ một lý do nào và ai bắt, tất nhiên là trừ những tiết
thể dục ở trường rồi, hic). Mọi người nhìn vào cái chiều cao cực kì
khiêm tốn 1m56 của nó, lại đổ lỗi “Đấy, không tập thể dục nó khổ thế
đấy. Cao làm sao được. Thời buổi con gái toàn chân dài. Mày xem...!”.

Buồn cười nhất là khi nó đi cùng mấy bạn cùng lớp người bản địa hay
người châu Âu, chỉ mới tới vai, trông như cô bé tí hon. Nhưng con bé
phớt lờ tất cả. Kệ! Cao hay không là do gen di truyền mà. Nó vẫn diện
quần soóc, vẫn đi giày bệt(không thèm đi cao gót nhá! Chúa ghét!).
Chẳng sao. Dù nó biết qua 18 tuổi, cái chiều cao của nó sẽ rất khó cải
thiện.
Vậy mà, chẳng hiểu sao anh lại bắt được nó đi tập. Thực ra nói bắt thì
không đúng, tại lời khuyên của anh nghe thấu tình đạt lý quá. Nhưng
trước đây, nhiều người cũng khuyên thế rồi, nó có nghe đâu. À, chắc tại
trước đây khi sống cùng bố mẹ, nó còn nũng nịu. Giờ sống tự lập rồi nó
khác. Nhưng kể cả khi sống tự lập rồi, bạn bè rủ đi cùng mà Quỳnh Anh
vẫn “Thà nằm nhà xem ti vi còn hơn” cơ mà. Ờ…Chắc tại anh... là
người Việt Nam – đồng hương với nó. Nhưng mà… nó... đâu đã gặp mặt
anh, hic.
Uh! Nó đâu đã gặp mặt anh. Đấu tranh tâm lý mãi, lần nào cũng dừng
ở chỗ này. Vừa chạy thể dục, con bé không ngừng tự hỏi: “Mình sao thế
nhỉ? Sao mình lại nghe lời một người mình chưa từng gặp mặt? Sao

mình lại tự hành hạ bản thân thế này không biết!”. Đau chân! Mệt!
Đúng là cực hình. Nhưng… Nó không muốn thất hứa. Mà thất hứa thì có
sao đâu nhỉ? Anh đâu biết nó. Nhưng…chẳng hiểu sao, Quỳnh Anh lại
không muốn tự dối mình, dối anh. Chắc là vì...anh là đồng hương với nó.
***
Berlin là nơi mà cách đây một năm Quỳnh Anh đã ao ước được đặt chân
tới bằng bất cứ giá nào. Lao đầu vào học, học đêm học ngày, trong mơ
cũng nhìn thấy cổng Brandenburg với cỗ xe tứ mã cùng nữ thần chiến
thắng Victoria dường như đang vẫy gọi nó. Thành phố này có cả nét cổ
điển pha lẫn với hiện đại trong lối sống, trong kiến trúc. Quỳnh Anh
chọn Berlin bởi nó yêu dòng sông Spree êm đềm chảy qua thành phố,
mong muốn một lần được đứng pose hình trước nhà thờ Berliner Dom
hay đắm mình với âm nhạc trong nhà hát Philharmonic Berlin. Thế
nhưng khi tới đây rồi nó mới cảm thấy trống vắng khi phải xa đứa em
trai nghịch ngợm, xa mái nhà thân yêu, sống cuộc sống sinh viên mà mọi
người ai cũng bảo khổ nhưng vui. Sinh viên năm nhất rồi nhưng con bé
còn trẻ con lắm. Chắc nó chưa thể làm quen với cuộc sống thiếu người

