Chạy bộ khí công

Đây là môn thể thao mô phỏng cách di chuyển của khí công. Các bước đi – chạy

không theo phản xạ thông thường mà được luyện tập điều khiển bằng lý trí và nội

lực nên di chuyển rất nhẹ nhàng, ít hao tốn sức cơ bắp, hạn chế đau khớp ở chi

dưới. Bước đi cơ bản gồm ba yếu tố: luôn giữ thẳng trục cột sống từ đầu xuống

chân khi bước tiếp đất, bước tới rất ngắn gần với trục cơ thể, khớp gối hầu như giữ

thẳng hoặc gập rất nhẹ. Kiểu đi bộ khí công thả lỏng cơ bắp, tiêu tốn ít năng

lượng, đi đường dài không bị mệt mỏi. Kiểu chạy bộ khí công phải hơi nghiêng

người sao cho trọng tâm luôn dồn về phía trước, bước chân tới không được nâng

cao gối hoặc bước quá dài.

Cấu trúc sải chân khi đi bộ và chạy bộ chỉ bao gồm từ trục cơ thể về phía sau, hầu

như không có phần bước sải tới trước như bình thường. Cách di chuyển này không

có bước giậm tạo đà nên các khớp ở chi dưới chịu rất ít lực tì đè. Lực đẩy tới trước

chủ yếu nhờ vào sự nghiêng người và sức bật của bàn chân.

Nguyên tắc khinh hành

Cội nguồn võ thuật

Khí công được xem là cội nguồn căn bản của võ thuật phương Đông, qua đó tìm

cách phát huy tối đa khả năng về sức mạnh, sự chịu đựng, tốc độ thậm chí có thể

vượt xa người bình thường. Ngày nay khí công vẫn được ứng dụng để rèn luyện

sức khỏe, chủ yếu để tăng sức bền và sự dẻo dai cơ thể.

Di chuyển như thế trong võ thuật phương Đông thuộc về ngoại gia khinh công, có

nhiều tên gọi như khinh hành, thần hành công, phi hành công, thiên lý độc hành…

Khinh hành là cách đi đứng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, uyển chuyển và vững chắc

của người có tập luyện khí công và võ thuật. Các nguyên tắc căn bản sau đây của

khinh hành sẽ giúp người tập đi bộ – chạy bộ khí công có hiểu biết đúng đắn và

phương pháp luyện tập gần với nguyên bản hơn:

Nhu thượng thân: thân trên thả lỏng, lưng thẳng tự nhiên, đầu như được cột một

sợi dây đặt trên cổ, mắt nhìn thẳng.

Nhi tức: hít thở sâu bằng bụng dưới, tự nhiên như trẻ thơ.

Tấn trọng bộ khinh: như bước chân của hổ, dáng điệu uyển chuyển vững vàng

mà bước chân thật nhẹ, không gây tiếng động.

Lực xuất đan điền: tưởng tượng khí lực ở bụng dưới, từ đó phát ra cho hai chân

di chuyển – tương đương với lực giữ vững trục cơ thể gồm sức mạnh các cơ bụng

và cơ dựng sống, được ứng dụng trong hầu hết môn thể thao có di chuyển.

Kiên bình: hai vai bằng nhau, cả thân trên hơi nghiêng về phía trước, di chuyển

trên mặt phẳng ngang với mặt đất – là điểm mấu chốt giữ cho tim không bị nhồi

lên xuống theo nhịp chân, không tăng nhịp đập quá mức và bàn chân giảm áp lực

đạp xuống mặt đất.

Dễ té ngã

Chiwalking và chirunning chính là phần sơ cấp của khinh hành. Người học võ còn

phải tập thêm cách giữ thăng bằng, di chuyển lùi, cách té ngã, rèn luyện các giác

quan như nhãn lực, nhĩ lực… Cấp cao hơn sẽ học di chuyển với binh khí, giao đấu

khi đang khinh hành. Ưu điểm lớn nhất là sức lực được bảo tồn và ít mất nước qua

mồ hôi. Nhiều môn phái ở Trung Quốc và Nhật Bản vẫn còn dạy khinh hành như

aiki jitsu, ninjitsu…

Môn đi bộ – chạy bộ khí công dựa trên sự lệch trọng tâm nên có nguy cơ té ngã.

Người luyện tập nên có dụng cụ bảo hộ khớp gối, khuỷu tay, găng tay da, mũ bảo

hộ (nếu địa hình gồ ghề). Giày chạy nên chọn loại có đế bằng, mỏng, dẻo để uốn

theo bàn chân.

Bãi cát ướt ở bờ sông, bờ biển là nơi lý tưởng nhất để tập luyện vì té ngã không

sao. Di chuyển kiểu khí công làm cát ít lún hơn bình thường, có thể nhìn độ lún

gót chân để thẩm định mức độ tiến bộ. Lưu ý bàn chân tiếp đất theo cơ chế lăn từ

gót đến mũi như bình thường chứ không được chạy nhón gót.

Người béo phì không nên tập môn này. Ngoài ra, vì bàn chân cần phải dẻo và có

sức bật tốt nên cũng không khuyến khích các trường hợp có vấn đề ở bàn chân

như bàn chân bẹt, vòm bàn chân quá cao, viêm gân gót, viêm cân gan chân…