
Chia tay ấu thơ (kì 3)

Lâm không đến, tôi và Hạ Quyên thì cùng đứng im lặng bên cạnh nhau.
Chẳng ai nói với ai câu nào, ánh mắt thả vào sân trường thưa người. Tôi
không biết cô bé cạnh tôi đang nghĩ gì.
Kì 3: Những Ngày Bình Yên
Một tuần sau thì Lâm nhận được thư hồi âm của Hạ Quyên, lớp trưởng lớp cô bé,
một đứa con gái trông rất nghiêm nghị mang sang đưa cho nó. Vừa nhìn thấy tên
người gửi, thằng Lâm mừng quýnh cả lên. Nó chạy ngay ra chỗ tôi giờ giải lao,
hua hua lá thư trên cao:
- Đấy mày thấy chưa, Hạ Quyên rồi cũng bị tao chinh phục thôi.
Tôi không quan tâm tới mấy lời ba hoa của Lâm. Tôi chỉ đòi nó cho xem thư Hạ
Quyên viết. Chữ cô bé thẳng hàng, ngay ngắn, chỉn chu. Tôi đưa tờ giấy lên sát
mũi mình, có một mùi hương nhè nhẹ của trang giấy mới. Trong thư Hạ Quyên nói
là có lẽ Lâm chính là người mà Hạ Quyên đã biết từ lâu. Hạ Quyên thích học Văn
học và Lịch Sử, không thích học Toán và Vật Lí, nếu Lâm học giỏi những môn này
thì lúc nào đó hãy giảng bài cho Hạ Quyên nhé. Tôi thở dài. Thằng Lâm kiểu gì

cũng copy bài tập về nhà của tôi. Nếu cô bé muốn nó giảng bài cho thì chắc phải
đợi tới nhiều năm tháng nữa. Và rồi ở cuối thư đột nhiên Hạ Quyên hỏi Lâm nó đã
đọc quyển “Kiêu hãnh và Định kiến” của Jane Eyre chưa? Lâm nhìn tên cuốn sách
rồi gãi đầu:
- Đây là quyển gì hả Khoa?
- Là tiểu thuyết đó. Nhà tao có, mày đọc không ?
- Thôi, tao bận lắm, mày đọc rồi kể lại cho tao nghe.
Tôi đã đọc cuốn sách này lâu rồi. Câu chuyện kể về tình yêu tuyệt đẹp giữa cô
nàng Lizze có tính cách cương nghị , thẳng thắn và chàng quý tộc Darcy có cái
nhìn đầy định kiến. Họ như hai thỏi nam châm bị hút vào nhau. Tôi liên tưởng tới
Lâm và Hạ Quyên, có khi nào hai người không có điểm chung như vậy cũng sẽ bị
hút vào nhau không? Chắc là không đâu, tình yêu thời hiện đại chứ có phải vật lí
ứng dụng đâu. Tôi lại giúp Lâm viết thư trả lời cho Hạ Quyên, mỗi lá thư qua đi

qua lại, tôi biết thêm nhiều điều về Hạ Quyên, và tôi có cảm giác mình ngày càng
dành nhiều tình cảm hơn cho cô bé.
Một hôm, giờ ra chơi, Lâm kéo tôi ra hành lang, nó bảo đã hẹn Hạ Quyên giờ ra
chơi ra nói chuyện. Chưa bao giờ tôi đứng ở một khoảng cách gần như thế này với
cô bé. Lâm kể chuyện cười cho Hạ Quyên nghe, cô bé cười rất tươi. Họ nói chuyện
như thể tôi không hề có mặt ở đó. Tôi lặng lẽ nhìn Hạ Quyên, chợt nhớ tới hình
ảnh cô bé mặc áo mưa vàng đứng đọc truyện tranh trước mái hiên vào một ngày
mưa rào, trong bộ đồng phục đơn giản, nhìn cô ấy vẫn đáng yêu như ngày nào.

Theo như cái Phương chẩn đoán thì tôi không chỉ bị bệnh tương tư mà còn bị ngớ
ngẩn nặng. Chẳng có ai lại đi giúp đỡ tình địch của mình như thế cả. Nó gán cho
tôi những mỹ từ như “Cao thượng hão”, “Quân tử bại trận”. Tôi mặc kệ cái
Phương cứ ngồi phàn nàn, leo lên giường trùm chăn nằm nghĩ. Nó không hiểu, tôi
không muốn vì một đứa con gái mà làm mất đi tình bạn giữa tôi và Lâm. Dù thằng
bạn tôi có khả năng thích nhiều cô gái cùng một lúc và với ai cũng tốt cả nhưng lần

