Chuyen doi thuong...!!!
Đây là một câu chuyn đời thường, cm động của nhà văn Nghị Minh (Trung
Quc). Hai nhân vt chính trong truyn đă trải qua nhng ng nhn, bi kịch để cui
cùng nhn ra nhau khi một người không cn nữa trên đời.
Cưới nhau được hai năm, chồng tôin vi tôi v quê đón m anh lên vi chúng
tôi để được sng an nhàn nhng ngày cuối đời. B anh y mt sm t khi anh
cn nhỏ, nên bà m gi gm tt c mi hy vng vào anh, một mnh bà chắt chiu tht
lưng buộc bng nuôi anh khôn ln cho ti ngày học xong đại hc.
Tôi đồng ư ngay và lập tc dn dp dành riêng cho bà căn phng có banng hướng
Nam, va có th sưởi nng va có thy vài chu cây cnh. Bước vào căn phng
chan ha ánh sáng va dn xong, anh y chng nói chng rng bt cht bế xc ly
tôi và quay mt vng quanh phng. Khi tôi s quá cào cu anh xin anh b xuống th
anh bo:
- Nào, chúng mnh v quê đón m nhé!
Chng i cao ln, cn tôi th bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngc anh. Nhng lúc
y, tôicm giác như anh có thể nhét gn tôi vào túi áo. Nhng bn hai người
tranh căi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhc bng tôi lên ngang đầu
quay tít cho đến khi tôi s hết hn xin anh buông tha mi ti. Tôi thích cái cm
giác va s va sung sướng y.
M anh sng thôn quê lâu năm nên rất khó có th sửa ngay được nhng tp qn
của người nhà quê. Chng hn, thấy tôi hay mua hoa tươiy ở phng khách, bà có
v khó chu. Cc chẳng đă, một hôm bà bo:
- Các con tht chng biết chi tiêu g cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm g kia chứ?
Tôi cười:
- M ơi, trong nhà có hoa tươi nở r th ai nấy đều vui v c.
Bà cúi đầu lu bu g g đấy. Chngi bo:
- Đây là tập quán của người thành ph, m . Lâu ngày m s quen thôi.
Bà không nói g nữa, nhưng sau đấy mi bn thy tôi mua hoa v, bao gi bà cũng
không th im lng mà c hi mua hết bao nhiêu tin. Khi tôi nói giá c th bà chép
ming tiếc r. Có ln thy tôi xách v túi to túi nhc th mua sm được, bà gng
hi giá tin tng th mt. Tôi k li giá mi th. Nghe xong bà chép ming thi
thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và th thầm:
- Ngốc ơi, nếu em đng nói giá tht vi m th s chng sao c, phi không nào?
Cuc sng đang vui tươi thế là dn dnnhững ha âm trái tai.
Điều làm bà khó chu nht là thấy con trai mnh ngày ngày dậy sm chun b ba
sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ th coi sao được,nghĩ vậy. V thế
mà ba sáng nào bà cũng nặng mt không vui. Tôi gi tng không thy g th bà
khua đũa đng bát t ư không bằng lng. Làm giáo viên dy múa Cung Thiếu
niên, ngày nào tôi cũng phải nhy nhót mệtngười nên khi ng dậy thường nm
rn tn hưởng chăn đệm m áp, coi đó là một thú hưởng th. V thế tôi đành giả
m gi điếc trước s chng đối ca bà m chồng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi
mt ít việc nhà, nhưng thật ra ch làm tôi thêm bn bu mà thôi. Chng hn, nhng
túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác th bà tích cóp lại, bo là
để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy nhng túi ni lông. Mi ln ra
bát h tôi, bà đều hà tin không dùng nước ra cn thế là tôi phi ra li, dĩ nhiên
phải kín đáo để khi t ái.
Mt ti nọ, khi tôi đang ra chén trm như thế th bà nhn thấy. Thế là bà sp ca
đánh sầm mt cái, nm ĺ trong buồng khóc gào lên. Chng i cung quưt chẳng
biết làm g. C ti hôm y anh không nói vi tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh
cũng chẳng thèm để ư.i điên tiết lên vn li:
- Thế th rt cuc em sai ch nào ?
Anh trn mt:
- Ti sao em không th phiên phiến mt chút nh, bát không sch th ăn cũng có
chết đâu, hả?
Mt thời gian dài sau đấy, bà chng i chuyn vi i. Không khí trong nhà bt
đầu dn dần căng thẳng. Chng tôi rt mt mi, chng biết nên làm ai vui lng
trước.
Không muốn để con trai làm ba sáng, bà c quyết nhn ly "nhim v nng n"
này. Ri khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhn ngó tôi với ư trách móc tôi
không làm trn bn phn người v, khiến tôi rt khó xử. Để thoát khi cnh y, tôi