
Cung đường lá bay

Mở mắt ra là mùa lá rụng.
Mặc dù hôm nay chẳng có chút nắng nào ghé vào gọi tôi dậy, tôi cũng thức giấc
bởi …một chiếc lá! Màu vàng nâu, chẳng hiểu từ đâu, như ngủ quên bên cửa sổ đã
trăm năm.
Con đường này hình như đã có gì đó khác, ti-gôn ửng hồng một chiều bên phải,
bên kia, một hàng dài cây sữa đứng ngủ, ngủ mà vẫn không quên kéo mưa hoa làm
hắc nồng cả một đoạn đường. Gió, xào xạc dưới chân. Tôi dường như vừa đi vừa
ngủ, nên không rõ là mình đi hay bay. Con đường này thực đã khác, không biết có
phải vì một buổi sáng đông ghé thăm lành lạnh, hay bởi vì có những thứ ở phía
trước, đã không còn?
Một ô của bật mở trong giấc mơ, tôi khẽ giật mình. Ngay trước mặt tôi, chỉ cách
một bàn tay nắm một bàn tay, như cơn gió bay ngang qua thì đậu lại. Chưa kịp lấy
lại đều đặn nhịp tim, tôi đã nhận ra một điều tồi tệ hơn. Chuông Gió đang đứng đối

diện với tôi, là đối diện. Chưa bao giờ khẩn thiết như lúc này. Gió! Làm ơn cuốn
tôi đi. . .
***
1. Chuông Gió
Thực ra cô ấy tên Linh, nhưng tôi thích gọi là Chuông Gió, vì khi Linh cười, rất
giống một chiếc chuông gió nhỏ, thậm chí ngay cả khi khóc, cũng rất giống!
Tôi và Chuông Gió đi chung một con đường đi học. Con đường đầy ti-gôn với hoa
sữa vào mùa thu và tràn ngập dã quỳ vào mùa đông. Nhưng tôi không chú ý đến
hoa cho lắm, dù chúng rất đẹp. Tôi chỉ thích những cơn gió nơi đây, rất lạ, có mùi
vị tự do và thích đi hoang, thỉnh thoảng gió cũng lơ là ghé vào vặt hoa sữa, nhưng
hoa thì bay lên còn lá thì rụng xuống. Cung đường lá bay...

Tôi luôn đi sau Chuông Gió, đủ xa để Chuông Gió không biết mình đang bị theo
dõi, đủ gần để tôi có thể thấy những cử chỉ nhỏ và tưởng tượng ra nét mặt cô ấy.
Mỗi ngày bước ra khỏi nhà, tôi như đi giữa một thảo nguyên xa xôi nào đó, tách
biệt hẳn với những đại lộ ồn ã và luôn chật cứng ngoài kia, trên con đường này, chỉ
có tôi và Chuông gió.
Ngày đầu tiên đi học khi mới chuyển tới đây, tôi đã bị mặc định trong đầu một
hình ảnh từ cổ tích đi lên. Vào buổi sáng đầu đông, em bé bán bánh dạo đang cố
kiễng chân lên với chùm hoa ti-gôn hồng rực trước cổng một ngôi nhà rất lớn,
được xây theo lối kiến trúc cổ của Pháp, kì thực thì nó như một lâu đài loại trung.
Tôi định rằng sẽ bước nhanh đến hái hoa cho em, tránh cho em khỏi bị mắng nếu
chủ nhà phát hiện. Nhưng chưa kịp, một cô gái bước ra từ cánh cổng ti-gôn, mái
tóc dài dập dờn như một màn sương sau lưng cô gái, thật sự khi ấy tôi liên tưởng
tới công chúa ngủ trong rừng, nhưng thay vì đợi hoàng tử thì cô này ra tay nghĩa
hiệp cứu em bé bán bánh mì. Đáp lại sự bất ngờ hoảng sợ của em bé, "chủ nhà"
ngắt chùm ti-gôn đặt vào bàn tay nhỏ xíu, rồi cởi chiếc khăn mỏng trên cổ quàng
qua vai em. Tôi bất giác mỉm cười như tên ngốc, đứng lặng thinh như chú lính chì
mỏi chân. Không thấy khuôn mặt phía trước màn sương ấy, tôi chỉ nghe thấy tiếng
cười của hai thiên thần buổi sớm, leng keng, leng keng...

Từ đó, bước sau Chuông Gió và quan sát gió đùa với cô ấy trở thành thói quen thân
thuộc hàng ngày, làm cho những bình minh của tôi vừa mơ vừa tỉnh. Không phải
tôi không thích hoa mà không thấy sự rực rỡ hai bên đường, mà vì khi Chuông Gió
đi phía trước, tôi chẳng còn nhìn thấy một màu hoa nào cả. Đó là Chuông Gió, của
cung đường lá bay.
***

