Cung đường lá bay
M mt ra là mùa lá rng.
Mặc dù hôm nay chng có chút nng nào ghé vào gi tôi dậy,i cũng thức giấc
bởi …một chiếc lá! Màu vàng nâu, chng hiểu từ đâu, như ng quên bên cửa sổ đã
trăm m.
Con đường này hình như đã đó khác, ti-gôn ng hồng một chiều bên phi,
bên kia, một hàng dài cây sữa đứng ngủ, ngủ mà vẫn không quên kéo mưa hoa làm
hắc nng cả một đoạn đường. Gió, xào xạc dưới chân. Tôi dường như vừa đi vừa
ngủ, nên không rõ là mình đi hay bay. Con đường này thực đã khác, không biết
phải vì mt buổi sáng đông ghé tm lành lnh, hay bởi vì những thứ ở phía
trước, đã không còn?
Một ô ca bật mtrong giấc mơ,i khẽ giật mình. Ngay trước mt i, chỉ cách
một bàn tay nắm một bàn tay, như cơn gió bay ngang qua thì đậu lại. Chưa kp lấy
li đều đặn nhịp tim, tôi đã nhận ra một điu tồi tệ hơn. Chuông Gió đang đứng đối
diện với tôi, là đối din. Chưa bao giờ khẩn thiết như lúc này. Gió! Làm ơn cuốn
tôi đi. . .
***
1. Chuông Gió
Thực ra cô ấy tên Linh, nhưng tôi thích gọi là Chuông Gió, khi Linh cười, rất
giống một chiếc chuông gió nhỏ, thậm c ngay cả khi khóc, cũng rất giống!
Tôi và Chuông Gió đi chung một con đường đi học. Con đường đầy ti-gôn vi hoa
sữa vào mùa thu và tràn ngập dã qu vào mùa đông. Nhưng tôi không cý đến
hoa cho lắm, dù chúng rất đẹp. Tôi chỉ thích những cơn gió nơi đây, rất lạ, có mùi
v tự do và thích đi hoang, thỉnh thoảng gió cũng lơ là ghé vào vặt hoa sữa, nhưng
hoa thì bay lên còn lá thì rụng xuống. Cung đường lá bay...
Tôi luôn đi sau Chuông Gió, đủ xa để Chuông Gió không biết mình đang b theo
i, đủ gần để tôi có ththấy những cử chỉ nhvà tưởng tượng ra nét mt cô ấy.
Mỗi ngày bước ra khỏi nhà, tôi như đi giữa một thảo nguyên xai nào đó, tách
biệt hẳn với những đại lộ ồn ã và luôn cht cứng ngoài kia, trên con đường này, ch
có tôi và Chuông gió.
Ngày đầu tiên đi học khi mới chuyển tới đây, tôi đã bmặc định trong đầu một
hình ảnh từ cổ tích đi lên. Vào buổi sáng đầu đông, em bán bánh dạo đang cố
kiễng chân lên vi chùm hoa ti-n hồng rực trước cổng một ngôi nhà rất lớn,
được xây theo li kiến trúc cổ của Pháp, kì thực thì nó như một lâu đài loi trung.
Tôi định rằng sẽ bước nhanh đến hái hoa cho em, tránh cho em khi bị mng nếu
chủ nhà phát hin. Nhưng chưa kịp, mt cô gái bước ra từ cánh cổng ti-n, mái
tóc dài dập dờn như một màn sương sau lưng cô gái, thật sự khi ấy tôi liên tưởng
tới công chúa ngủ trong rừng, nhưng thay vì đợi hoàng tử t này ra tay nghĩa
hiệp cứu em bé bán bánh mì. Đáp li sự bất ngờ hoảng sợ của em bé, "chủ nhà"
ngắt chùm ti-gôn đặt vào bàn tay nhxíu, rồi cởi chiếc khăn mỏng trên cổ quàng
qua vai em. Tôi bất giác mm cười như tên ngốc, đứng lặng thinh như chú lính chì
mỏi chân. Không thấy khuôn mặt phía trước màn sương ấy, tôi chỉ nghe thy tiếng
cười của hai thiên thn bui sớm, leng keng, leng keng...
Từ đó, bước sau Chuông Gió và quan sát gió đùa với cô ấy trở thành thói quen thân
thuộc hàng ngày, làm cho những bình minh ca tôi vừa mơ vừa tỉnh. Không phi
tôi không thích hoa mà không thy sự rực rỡ hai bên đường, mà vì khi Chuông Gió
đi phía trước, tôi chẳng còn nhìn thy mt màu hoa nào cả. Đó là Chuông Gió, ca
cung đường lá bay.
***