
Đã đến lúc phải quên

Ngày Phong yêu Du, Phong đã rất giản dị nói với Du thế này “Hãy
quên đi những điều đã qua trong quá khứ của anh. Anh không cảm
thấy xấu hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần
phải biết về nó."
- Alo?
- …
- Alo?
- Có phải là Du không?
- Phải. Mình là Du. Xin lỗi cho hỏi ai vậy?
- Là bạn gái của anh ấy.

- Xin lỗi. Mình không hiểu? Có phải bạn nhầm số không?
- Không. Tôi là bạn gái của anh ấy.
- Bạn gái ai?
- Anh ấy. Hoàng Bảo Phong.
Cô gái đó nói với Du, "Tôi là bạn gái của anh ấy". Sau khi nghe xong
tên "anh ấy", Du thở dài, uể oải nói :
- Ừ xin lỗi. Nhưng tôi mới là hiện tại.

Và cúp máy. Máu nóng đã dồn lên tới tận đỉnh đầu.
Một ngày đẹp trời, mà sao đi gặp toàn những chuyện đâu đâu.
***
Việc Phong ngày trước từng yêu một cô gái không phải là chuyện xa lạ
với Du. Du biết điều đó, biết cả việc anh ấy từng yêu cô ấy như thế nào,
biết những điều nỗ lực anh ấy đã làm vì cô ấy, biết cả trái tim anh đã đau
khi mà tình yêu đó rời xa trong lừa dối và không một chút tôn trọng.
Du biết hết. Nhưng Du thông cảm. Du rất thông cảm cho Phong. Không
phải là tình đầu của một ai đó chẳng có gì là sai cả. Và không phải là
một mối tình đầu tốt đẹp thì cũng không có nghĩa là nên chôn vùi mãi
mãi, để nhắc nhớ nó như một vết thương rất sâu trong tâm hồn.

Phong cần được tha thứ. Và Du đã tha thứ cho Phong bằng một cách rất
nhẹ nhàng. Là quên.
Ngày Phong yêu Du, Phong đã rất giản dị nói với Du thế này: "Hãy quên
đi những điều đã qua trong quá khứ của anh. Anh không cảm thấy xấu
hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần phải biết về
nó. Vì đứng trên phương diện tình cảm, nó – cái quá khứ đó – làm người
mà em yêu cảm thấy đau".
Vì biết Phong cảm thấy đau, Du đã dựa đầu vào vai anh, vòng đôi tay bé
nhỏ của mình ra ôm lấy anh và thì thầm rất khẽ :
- Em biết.

