1
I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc đoạn trích sau:
(1) Ththách khiến bạn sáng tạo hơn. Những thử thách buộc bạn phải khai thác khả năng sáng
tạo của mình để tìm ra cách vượt qua chúng. Một số ý tưởng hay nhất được hình thành khi bạn đang
cảm thấy khó khăn trước mắt.
(2) Thử thách giúp bạn mạnh mẽ hơn. Để xây dựng sức mạnh thể chất, bạn phải tập luyện tích
cực, đến mức rả rời tay chân, người mỏi nhừ từng ngày. Những thách thức cũng chính sự mệt
nhoài như vậy. Khi bạn vượt qua những thử thách, bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn.
(3) Thử thách giữ cho bạn sự khiêm tốn. Những thử thách nhắc nhở bạn rằng bạn con người:
bạn không biết mọi thứ; bạn không thể thấy trước mọi thứ; bạn không thể kiểm soát mọi thứ; bạn có
những hạn chế; bạn có điểm yếu; bạn phạm sai lầm. Những thử thách nhắc nhở bạn rằng bạn mong
manh.
(Trích Thử thách giúp bạn phát triển, duy mở, Nguyễn Anh Dũng, NXB Dân trí, 2023,
Tr.102)
Trả lời những câu hỏi sau:
Câu 1. Vấn đề nghị luận của đoạn trích trên là gì?
Câu 2. Những luận điểm nào được triển khai trong đoạn trích?
Câu 3. Phép liệt kê được sử dụng trong đoạn (3) có tác dụng gì?
Câu 4. Anh/chị nhận xét như thế nào về mức độ phù hợp giữa nội dung nghị luận với nhan
đề đoạn trích Thử thách giúp bạn phát triển?
Câu 5. Anh/chị có suy nghĩ gì với quan điểm của tác giả: Khi bạn vượt qua những thử thách,
bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn?
II. PHẦN VIẾT (6,0 điểm)
Câu 1. (2,0 điểm)
Từ nội dung phần Đọc hiểu và trải nghiệm của bản thân, anh/chị hãy viết một đoạn văn nghị
luận (khoảng 200 chữ) đề xuất một giải pháp để giới trẻ hiện nay dễ dàng vượt qua những thử thách
trong cuộc sống.
Câu 2. (4,0 điểm)
Anh/chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, nhận xét về nghệ thuật trần thuật
trong hai đoạn trích dưới đây:
Đoạn truyện (1)
Gần nhà tôi cậu Khổng, trẻ con gọi Khổng Tử. Khổng làm nghiệp nước mắm
nhưng lại thích thơ, làm thơ gửi báo Văn nghệ. Khổng hay sang chơi. Khổng bảo: “Thơ siêu nhất”.
Cậu đọc cho tôi nghe Loócca, Uýtxman v. v… Tôi không thích Khổng, ngờ ngợ cậu ta sang chơi
một cái phiêu lưu còn hơn cả thơ ca nữa. Một bận, thấy trong giường của vợ tôi một tập thơ
chép tay. Vợ tôi bảo: “Thơ của cậu Khổng, anh đọc không?” Tôi lắc đầu. Vợ tôi bảo: “Anh già
rồi”. Bất giác i thoáng rùng mình. Một hôm bận trực quan nên tôi về muộn. Cha tôi đón cổng,
ông bảo: “Thằng Khổng sang chơi từ chập tối. Nó với vợ mày cứ rúc rích với nhau, bây giờ chưa về,
SỞ GD&ĐT QUẢNG NGÃI
TRƯỜNG THPT SỐ 2 ĐỨC PHỔ
(Đề thi gồm có 02 trang)
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI HỌC I
Môn: NGỮ VĂN 12
(Thời gian làm bài: 90 phút)
2
chướng quá”. Tôi bảo: “Cha đi ngủ đi, để ý làm gì?” Cha tôi lắc đầu, bỏ đi lên gác. Tôi dắt xe máy
ra đường, phóng lang thang khắp phố cho kỳ hết xăng. Tôi dắt xe đến ngồi một góc vườn hoa như
một tên du thủ du thực […] Chỉ tức nó đểu. Sao nó không đưa thơ nó cho người khác xem mà lại đưa
cho vợ tôi? Cha tôi bảo: “Anh nhu nhược. Duyên do anh đếch sống được một mình”. Tôi bảo:
“Không phải, cuộc đời nhiều trò đùa lắm”. Cha tôi bảo: “Anh cho là trò đùa à?” Tôi bảo: “Không
phải trò đùa, nhưng cũng không phải nghiêm trọng”. Cha tôi bảo: “Sao tôi cứ như lạc loài?” […].
(Trích Tướng Về Hưu, Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp, NXB Văn hoá Sài Gòn, 2007, tr 108)
Đoạn truyện (2)
(Tóm tắt phần trước: Khi làm kiểm tra cuối lớp 10 để đánh giá chọn học sinh điểm Toán cao để
được chọn cho đi du học, Tân đã làm bài nộp, thì Tấn (lớp trưởng cũng người thu bài) chủ
quan đã không hoàn thành được tốt bài của mình nên đã đánh dấu “sắc” vào tên của Tân và cất bài mình
đi, coi như Tân không nộp bài. Kết quả làm cô giáo và bàn bè giận, mất niềm tin, cuộc đời của Tân cũng
từ đây thay đổi).
Nhờ cái dấu sắc ấy tôi sang Liên học. Xong đại học lại học tiếp. Học nữa. Bây giờ bằng
cấp cỡ như tôi nước mình chẳng ít nhưng cũng chẳng nhiều. Trông lên chẳng bằng ai trông xuống
chẳng ai bằng mình.
Còn hắn, Nguyễn Văn Tân, nhiều năm về sau này, khi đã thành đạt, đi dự hội lớp hội trường, tôi
được các bạn kể cho biết hồi đó Tân vẫn được Hiền nhà trường thương tình cho dự thi tốt
nghiệp. Thi đỗ nhưng mắc lỗi ấy nên không vào được đại học. Hắn ở nhà đi làm, rồi nhập ngũ. Hết hạn
tân binh, Tân được biên chế vào Binh chủng tên lửa Phòng không, có lẽ vì các ông chỉ huy đã nhận thấy
hắn giỏi toán, rất giỏi… Nghe nói chỉ một thời gian ngắn thử lửa Tân đã trở thành một trắc thủ siêu
hạng. Nghe nói tên của hắn, Nguyễn Văn Tân, đã được vinh danh toàn quân bởi Tân đã góp công đáng
kể vào kỳ tích của bộ đội Hà Nội phá nhiễu máy bay B52.
Chỉ là nghe nói bởi vì không mấy ai trong đám học trò 10A ngày ấy đã gặp lại Tân. Chưa kỳ họp
lớp 10A nào Tân tới dự. Có lẽ vì cái vết nhơ từ đời nảo đời nào đó vẫn làm cho nó ngượng ngùng, trong
đám bạn người nói vậy. Tôi cũng nghĩ thế. Song cũng người cho rằng trái lại cả lớp 10A
phải nên ngượng mặt trước Tân mới đúng, Tân không nhơ nhuốt gì hết mà chính chúng ta. Lúc đó chúng
ta đã chỉ quáng quàng nghĩ đến bản thân mình, bài làm của mình, điểm số của mình, số phận của mình
không nghĩ đến bạn, do đó không nhận ra sự hiển nhiên của cái vụ không nộp bài ấy. Một
Tân nó rất giỏi toán, thừa sức làm tốt bài kiểm tra ấy, hai nữa, con người nó đâu có thể hành động hèn
kém như vậy.
Cả cách nghĩ tốt về Tân như thế, tôi cũng thấy đúng. tôi thiết nghĩ, nếu đúng Tân đã
công trạng lớn trong trận chiến bảo vệ Hà Nội, thì cái dấu sắc của tôi và cái oan mà Tân phải cứng lưỡi
đón nhận hồi cuối lớp 10, không phải là không có ích.
(Trích Đạo danh, Bảo Ninh, Văn mới 2007, NXB Hội Nhà Văn, 2007. Tr 393,394)
----- Hết -----