Đêm Trước Lnh Cấm Rượu
Khi Walter Coolidge Swift thc dậy trong căn phòng ca anh ti Adams House anh
có th nhn ra ngay, qua v âm u ca bui sáng, rng tuyết đang rơi, hoặc sp rơi.
Tr mình trên giường, anh thy trên b tường đầy b hóng ca sân trong nhng
bông tuyết to đang trượt xung, ngoài ca s, ri rác, yên bình và thong th, và lp
tc mt cm giác thoi mái, hưởng th trùm lên anh. Anh mỉm cười, đan hai bàn
tay sau gáy, lim dimhồi tưởng li nhng chuyện đã qua. Tht k cc, nó luôn
xy ra theo kiu đó, dĩ nhiên không phi chuyn tuyết rơi, mà là cái kiểu chính tâm
trng này dy lên trong anh mi ln anh t New Hamsphire đến chơi ở Adams
House, một năm hai lần. Vào buing, mi ln thc dậy anh đều bắt đầu nghĩ
ngay v những ngày xa xưa đẹp đẽ khin sng Boston – v những quán rượu
anh thích – quán Frank Locke, Holland House, quán Jacot, Nip, Bell-in-Hand – v
nhng nhà hát, nhng màn trình din thóat y, nhng trn quyn Anh, nhng trn
bóng chày – và sau đó cuối cùng, lúc nào cũng vậy, anh s nghĩ, và hu hết, v
Eunice. Tại sao điều này không bao gi xy ra vi anh lúc nhà? Anh cho rng
chc do lúc nào anh cũng bận rn – bn rn văn phòng, bn rn vi v anh,
Daisy, và bn tr, bn rn Câu lc b. Khôngchút thi gian nào cho hi c
tình cm. Vi li, anh thc s đã an cư lạc nghip khi h chuyn đến Nashua – tt
c cuc sng vui nhn đó đã dng li bt ng như th b ct gn bi mt nhát dao.
Không có các nhà hát để n bạc, không có quán rượu nào c, và cũng không có
bn bè thân tình, anh nhn ra mình không còn động cơ để sống phóng đãng,
trong chp mt toàn b li sng của anh đã thay đổi.
Tht t nhiên, không còn nghi ngna – tht t nhiên; nhưng khi anh đến
Boston, đ suy nghĩ mt cách hài lòng v đời sng khác đó, cách nay tám năm,
tt c nhng lc thú ca nó t cũng tự nhiên như thế. Đám người quen cũ đã đi.
Khó mà còn li một ai đó anh từng quen biết, hay rt mun gp: thm chí nhng t
báo cũng thay đổi. Và tòa son t Record xưa, ngôi nhà ba bãi xiêu vẹo đó, nơi
anh đã tiêu biết bao nhiêu gi rnh, và giúp Mike lúc nửa đêm viết nt nhngi
phê bình ca kch nóng hi ca anh ta – nó cũng đã biến mt, cùng vi tt c đàn
ông và đàn bà mà anh tng biết đó. Cô gái da đen trực thang máy với mái tóc đỏ
– Bill Farley, phóng viên th thao, người đã phát vào mông cô i nhà Follies trong
hành lang Lenox, người sau đó đã chết vì lao phi – Virgin Queen, vi b ngc
khng lồ, người biên tập trang gia đình – bn h gi đâu? Đâu rồi Mary bé nh
cng cỏi, người đã hàng đêm vẫn đi lôi anh chng Hal ra khinh nước bên cnh
quán Frank Locke, và làm tmng vic ca anh ta ngoài công vic ca riêng
mình? Những người d tơng, những người d thương ấy, và có l đã chết hết c
… và trên hết, Eunice đâu rồi?
Anh vn cm thy k cc rng anh đã n lc qít trong vic gi liên lc vi
y. Dĩ nhiên anh đã u Daisy, và sau đó anh đã chuyn đi nhưng thậm chí như
thế, nó đã chng t thói kém lo xa, và s hiu biết ít i v bn chất con người hoc
bn cht ca chính anh. L ra anh phi biết rng sau cùng s có lúc anh mun gp
li cô y – cho dù anh lúc đó hẳn không biết rng mình đã yêu cô kđậm rồi. Đó
có l là điều k l nht: rng anh có th đã sng với cô trong ba năm mà không
nhn ra chiều sâu nét đẹp ca cm xúc mà h dành cho nhau. Theo cách nào đó,
chuyn ca h có v đơn thuần là vui nhn, và tốt đẹp na; cht ca nó mt cht
vô tư; những bui ti đến ri đi như bao trò giải trí đơn thuần. Anh thy dường như
lúc nào h cũng cười đùa – phi, ngay t lúc bắt đầu, t phút đầu tiên gp mt,
trong xe điện ngm Park Street, khi vi vàng vói lên dây đai, bàn tay anh đã tình c
chp và nm gn tay cô. Điều đó khiến cô bật cười – anh đã nghe cô cười trước khi
nghe cô nói. Cô không rút tay khỏi dây đai mà cô đã nm trước anh – mà cô ch
quay li và bật cười, ngước nhìn anh vi v thú v ngc nhiên. Và rồi, trước khi
anh kp ly li bình tĩnh, cô đã nói, “Chúa ơi…! Anh làm tôi giật c mình.” Bây
gi anh vn nh được mt cách sng động, cô đã đỏ mặt như thế nào, và vi s can
đảm to ln c nào anh mi để yên được bàn tay mình đó.
… Và sau đó họ đã đi đó là đâu nh? – ti mt nhà hàng Hoa kiu bn thỉu, để
uống trà.sau đó dùng ba vi nhau, Avery. Cô đã gii thích việc đó xảy ra
thế nào – cô s không bao gim mt chuyện như thế nếu như cô không lỡ ung
ti ba ly cc tai c bữa trưa. Không bao gi. Và dĩ nhiên, h không nên gp li
nhau – cô có th đi bộ vi anh dc khu Esplanade, anh có th tin cô ti tn ca
nhà cô đường Newbury, nơi cô sng trong một cư xá cho các y tá, và ti đó là
chm hết. Kết thúc! Nhưng nó đã là khởi đầu cho ba năm hạnh phúc nhất đời anh,
và có l của đời cô na. H đi tà tà và tranh luận dọc khu Esplanade, đó là một
đêm tháng u ngát hương hết ngồi trên băng ghế đá này ri đến băng ghế khác,
anh đã thuyết phc cô hãy khoan li mt tí, và mãi đến nửa đêm họ mi v đến
ca nhà cô. Chuyn v vn đâu mà họ nói được hàng lô hàng lốc như thế!
bây gi anh không nh li được mt li nào trong bui ti đó – không mt ch nào
c. Không có gì ngoài ging nói ca cô, tiếng cười ca cô.
Nhưng buổi chiu kế đó a, đó là mt vấn đề khác. Trong căn phòng nh xíu
ca s vòm trông buồn cười tixá y tá đó, ngồi cnh nhau trên chiếc ghế xô pha
bc vi thô cng ngc, trong khi bên ngoài ca s m toang người làm vườn đang
ta dây thường xuân. Tay làm vườn đó là người bn tt nht ca h. S hin din
liên tc ca anh ta ti các ca s đó – di chuyn t ca s này đến ca s kia, chm
chạp điu chnhi thang ca anh ta sang v trí mi, trnh trng trèo, trnh trng ta,
và dĩ nhiên thnh thong li nhìn vào phòng – việc này đã hoạt động như một b
phn kim chế tuyt vời đối vi c hai. Ngay vào lúc h rt mun nói chuyện, để
thăm dò tư tưởng ln nhau, h buc phi trn rt rè, và nói chuyn gióng mt,
và nhìn chm chằm. Và Chúa ơi, họ đã nhìn chm chm làm sao! H nhìn chm
chm mỉm cười, và mỉm cười nhìn chm chm và ch đợi – và vic ch đợi
đã làm cho nó tr thành điu không th tránh được nữa. Tay làm vườn s xong vic
sm hay không? Sm c nào? Khi nào anh ta không nhìn vào, h nhăn mặt ra
thm anh ta; nhưng anh ta hẳn còn đó cả gi đồng h na. Tri sp hoàng hôn –