
Khi Walter Coolidge Swift thức dậy trong căn phòng của anh tại Adams House anh
có thể nhận ra ngay, qua vẻ âm u của buổi sáng, rằng tuyết đang rơi, hoặc sắp rơi.
Trở mình trên giường, anh thấy trên bờ tường đầy bồ hóng của sân trong những
bông tuyết to đang trượt xuống, ngoài cửa sổ, rải rác, yên bình và thong thả, và lập
tức một cảm giác thoải mái, hưởng thụ trùm lên anh. Anh mỉm cười, đan hai bàn
tay sau gáy, lim dim và hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Thật kỳ cục, nó luôn
xảy ra theo kiểu đó, dĩ nhiên không phải chuyện tuyết rơi, mà là cái kiểu chính tâm
trạng này dấy lên trong anh mỗi lần anh từ New Hamsphire đến chơi ở Adams
House, một năm hai lần. Vào buổi sáng, mỗi lần thức dậy anh đều bắt đầu nghĩ
ngay về những ngày xa xưa đẹp đẽ khi còn sống ở Boston – về những quán rượu
anh thích – quán Frank Locke, Holland House, quán Jacot, Nip, Bell-in-Hand – về
những nhà hát, những màn trình diễn thóat y, những trận quyền Anh, những trận
bóng chày – và sau đó cuối cùng, lúc nào cũng vậy, anh sẽ nghĩ, và hầu hết, về
Eunice. Tại sao điều này không bao giờ xảy ra với anh lúc ở nhà? Anh cho rằng
chắc do lúc nào anh cũng bận rộn – bận rộn ở văn phòng, bận rộn với vợ anh,
Daisy, và bọn trẻ, bận rộn ở Câu lạc bộ. Không có chút thời gian nào cho hồi ức
tình cảm. Với lại, anh thực sự đã an cư lạc nghiệp khi họ chuyển đến Nashua – tất
cả cuộc sống vui nhộn đó đã dừng lại bất ngờ như thể bị cắt gọn bởi một nhát dao.
Không có các nhà hát để bàn bạc, không có quán rượu nào cả, và cũng không có
bạn bè thân tình, anh nhận ra mình không còn động cơ để sống phóng đãng, và