
Đi tìm bình yên – phần 2

Vừa lên xe chạy ra tới đầu đường, Tâm nhìn thấy con yêu anh đứng đó đợi Tâm,
hơi khưng lại một chút nhưng rồi Tâm cũng chạy tới và đừng lại ở chỗ cũng hắn,
thấy Tâm đến, hắn nở một nụ cười gian xảo:
-hôm nay sao em đến trễ vậy làm anh chờ nãy giờ, mà thôi đi chơi với anh lát nha.
-hôm nay tôi phải đi học, sắp thi lấy bằng rồi, nghỉ hoài hok được đâu.
-nghỉ một buổi thì có sao, đi với anh lát đi.
Thấy Tâm vẫn ngần ngừ hắn đổi giọng nói tiếp:
-nè anh đang buồn đó em mà làm anh giận nữa thì anh …
-thôi được rồi tôi đi với anh.
Vậy là Tâm đưa xe đạp cho hắn gởi vào một điểm vui chơi gần đó rồi lên xe cho
hắn chở đi. Lòng vòng quanh mấy con phố, ghé vào một nhà thuốc mua bao cao su
xong , hắn chở Tâm đến quen thuộc mà mỗi tháng hắn và Tâm đến ít nhất vài ba
lần. Vừa lên đến phòng hắn đã ôm lấy Tâm hôn lấy hôn để, kể từ khi bị hắn phá nát
cuộ đời con gái, Tâm rất hận hắn, nhưng vẫn phải chiều theo hắn để cho hắn hành
hạ thể xác, thực sự Tâm rất sợ hắn nói ra mọi chuyện, mẹ mà biết sẽ như thế nào
đây, nhất là trong lúc gia đình đang xào xáo thế nào. Hắn cũng biết được điểm yếu
đó của Tâm nên bất cứ lúc nào thích thì chạy đến tìm Tâm, bắt Tâm đáp ứng nhu
cầu thú tính của hắn, Tâm thường xuyên phải cúp cua các tiết học để đi với hắn
như hôm nay, và mỗi đêm lại phải thức khuya hơn để học bù lại. Nhiều lần suy
nghĩ mà Tâm vẫn chưa tìm ra được cách nào thoát khỏi hắn, Tâm rất khinh tởm

một khi hắn hôn mình, chạm vào cơ thể mình, những lúc như thế Tâm chỉ nằm bất
động cho hắn muốn làm gì thì làm. Sau mỗi lần quan hệ Tâm thường đi tắm rất lâu
và sử dụng nhiều xà phòng, Tâm muốn rửa sạch cái cảm giác khinh tởm đó nhưng
tắm mãi mà vẫn thấy hok sạch. Tâm một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép vừa mới lớn
đã phải kiềm chế các mơ ước của bản thân, giờ đây còn gánh chịu hai nỗi đau quá
lớn, nó đã làm thay đổi đần tính cách cũng như lối sống của Tâm sau này…
Đang ngồi học bài trong phòng ,bỗng nghe có tiếng *** sủa và tiếng khóc rất lớn
dưới sân vang lên, Tâm chạy vội xuống lầu xem sau thì thấy mọi người trong nhà
cùng đổ ra sân, bà Thu đang ôm thằng Thắng vào lòng xoa xoa cái chân đang rỉ
máu của nó. Tâm là người rất thích trẻ con, mỗi khi Tâm buồn phiền gì đó thì Tâm
thường hay ra sân chơi với mấy đứa trẻ con trong xóm, trẻ con thật ngây thơ và dễ
thương, chứ hok người lớn lúc nào cũng so đo tính toán, những ngây ngô của đám
trẻ làm cho Tâm phải phì cười, quên đi bao nhiêu ưu tư đang đè nặng trong lòng.
Nhưng đối với cái thằng xâm lượt này thì Tâm chẳng thấy nó có chút gì gọi là dễ
thương, lúc nào cũng nhõng nhẻo, phá phách, có lần nó lén vào phòng Tâm lấy bức
tượng mà mẹ tặng Tâm vào dịp sinh nhật ra chơi rồi làm vỡ, Tâm giận lắm đánh nó
một cái vào đính thôi mà nó chạy sang méch nôi, thế là Tâm phải ngồi nghe nội
giảng cho một bài về làm chị làm phải thương yêu,nhường nhịn em...đã ghét nó
nay Tâm lại càng ghét hơn. Thằng Thắng rất hay chọc phá con mina, nên con ***
cũng rất ghét nó, thường gầm ghừ mỗi khi thằng Thắng đến gầm nó. Tâm lờ mờ

đoán ra được là chắc nó đã chọc phá gì con mina nên bị cắn một cái, nó thì khóc
thảm thiết như sắp chết vậy mặc dù vết cắn chỉ xướt qua da thôi, lúc này cả ba và
nội cũng xúm lại dỗ dành nó,đáng đời mày cho chưa cái tật dám chọc con cho yêu
quý của Tâm. Nhìn quanh thì Tâm hoảng hốt thét lên trời ơi khi thấy con mina mằn
im sau cánh cửa, người nó bê bếch máu, Tâm vội chạy đến, bên cạnh nâng đầu nó
lên, xem xét cơ thể nó, con *** bị đụng vào chỗ đau, rên lên mấy tiếng thật tội
nghiệp, Tâm òa khóc lên còn lớn hơn cà thằng Thắng, run run quay lại cất tiếng
hỏi:
-con… con mina của con nó bị sao vậy?
Ngọc Như cất giọng chanh chua:
-thì nó cắn thằng Thắng nên bị nội đánh chứ sao, *** gì đâu mà ngu quá, chủ nó nó
còn còn cắn, thứ đó đánh chết cũng hok tiếc.
Vừa nói xong Như vội nhìn về hướng khác tránh ánh mắt của Tâm đang nhìn Như
đầy căm hận. Con *** lại rên lên mấy tiếng, Tâm nhìn thấy đôi mắt của nó củng
đang long lanh lên như muốn khóc, Tâm ẵm nó lên tay, chạy vụt ra ngoài, đón mộ
chiếc xe ôm, bảo chở Tâm đến nhà bác Hoàng. Bác hoàng là bác sĩ thú y có tiếng,
cũng chính ông đã tặng cho Tâm con mina. Đến phòng khám của bác Hoàng thì
thật không may, hôm đó là chủ nhật bác hoàng hok làm việc mà cùng cả nhà đi
chơi. Con mina lúc đó lúc đó đã rất yếu, nó thở một cách khó nhọc, Tâm ngồi
xuống dưới cách của phòng khám nhìn nó, lòng đau như dao cắt, Tâm không biết

phải làm sao để giúp nó, và rồi từ từ nó nhắm mắt lại, không còn thở nữa. Tâm cố
lay thế nào nó vẫn mằn bất động, con mina đã chết. Tâm lại òa khóc lên, mọi người
xung quanh nhìn Tâm với ánh mắt thương hại. Tâm căm giận nhât lúc này là thằng
Thắng và ông nội, miệng Tâm nghiến chặt lại, thôi không khóc nhưng nước mắt cứ
chảy ra. Ngồi thêm một lúc, Tâm lặng lẽ đứng lên ôm xác con mina sang nhà
ngoại, trong sự tò mò của người đi đường. Nhà ngoại Tâm có một khu vườn trồng
cây ăn quả khá rộng, trước đây khi Tâm còn nhỏ chưa phải vùi đầu vào mớ sách vở
Tâm thường xuyên dắt con mina về đây cho nó tha hồ chạy nhảy tung tăng trong
vườn. Hôm nay, Tâm cũng chở về đây cùng với nó nhưng nó hok còn chạy nhảy
được như mọi khi nữa, mà chỉ nằm im trên đôi tay Tâm. Ông bà ngoại thấy đi vào
nhà, trên người đầy máu vội vàng bước tới hỏi han:
-con có sao hok mà sao người đầu máu vậy?
-mà con *** sao thế này?
Tâm lúc này dù đã cố gắng kiềm chế hok khóc nữa, nhưng khi nghe hỏi đến con
mina, Tâm lại hok dằn được lòng, nói ngắt quãng trong tiếng khóc và tiếng nấc
nghẹn ngào:
-ccon…mi..na.nó ..hic ..hic …nó …chết…rồi.
-sao lại thế?
Tâm hok trả lời mà ngước lên hỏi ông bà ngoại:
-con …muốn…hic..hic…muốn chôn nó…trong …vườn nhà mình… được không

