
Dư vị trà chiều!

Vy ngồi một mình trong căn gác-sét cũ, giữa hai ngón tay cô kẹp một điếu Jet đầu
đỏ. Cô đưa lên miệng rít một hơi dài tạo lên những hình thù kì dị trên không trung.
Tay vơ lấy trai Martell dốc ngược xuống chiếc ly thủy tinh, chỉ còn đến lưng ly, cô
ngửa cổ uống cạn rồi nhếc mép cười ma quái.
Khuôn mặt tròn trĩnh hơi nhăn lại, đôi mắt nhắm nghiền như cố không cho những
giọt nước mắt đang trực trào ra, đôi tay cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc móc khóa
hình một chàng trai, gương mặt được ép trong tấm ảnh kia cười thật rạng rỡ, đôi
mắt một mí như nhìn thẳng vào ống kính máy chụp hình.
Chàng trai kia thật sự khi nhìn qua thì không hề đẹp, nhưng từ cái miệng cậu ta
cười cho đến đôi mắt đều toát lên một vẻ hiền dịu đến lạ lùng, cái vẻ hiền dịu trong
con người còn gấp trăm lần vẻ về ngoài.

Hạ Vy khẽ cười, cô mở mắt ra nhìn chiếc móc khóa, đưa tay lật mặt sau tấm ảnh
lên, lau nhẹ vào dòng chữ được ghi bằng bút đen đã hơi nhòe màu, hàng chữ nắn
nót của anh vẫn còn đây. ” Tặng em! Làm người yêu anh Vy nhé!”
Anh tặng cô, tặng cô tấm ảnh này, hứa sẽ bên cô suốt đời, bảo vệ cô trọn kiếp, sao
giờ lại bỏ cô ở đây, cô đơn cùng với nỗi tuyệt vọng, cùng với chai rượu nặng với
bao thuốc Jet kia. Ai đã từng nói với cô rằng thuốc lá có hại cho sức khỏe, ai đã nói
với cô uống rượu không tốt, là ai chứ? Là anh, chính là anh, nhưng tại sao? Tại sao
cô ngồi đây mà anh không đến, không ném cái điếu đầu lọc trên tay cô đi, không
vứt bỏ cái chất lỏng độc hại này đi, anh bỏ cô mà đi sao? Anh lỡ bỏ cô mà ra đi
sao?
Trái tim cô đau thắt lại hình ảnh người con trai ấy hiện về, là anh, chính là anh, con
người đã kiên trì đợi cô suốt 4 năm đại học ròng rã, chính là người đã quan tâm cô
từng ngày khi cô không có người thân ở bên, người con trai đầu tiên làm tim cô lỗi
nhịp, người mà chịu được cái tính ngang bướng đến ngông cuồng của cô. Anh từ từ
bước vào cuộc sống của cô, nhẹ nhàng xóa bỏ lớp vỏ bọc kĩ lưỡng mà cô trang bị
cho mình. Vâng, anh bước vào tim cô thật rồi, nhẹ nhàng thôi, nhưng chắc chắn.

Suốt 4 năm đại học khổ sở, cô không hề mệt mỏi khi có anh ở bên ở bên, mặc dù
bên ngoài cô vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong trái tim kia, cô thuộc về anh.
Những chiều tháng năm nóng bức, bên phòng trọ, cô ngồi học bài còn anh chạy
đôn chạy đáo khắp nới kiếm việc làm nuôi cô. Anh cố gắng để cô không phải khổ
sở những năm tháng sinh viên.
Những sáng tháng mười, khi cô vừa thức giấc, mở cửa ra, lúc nào cô cũng thấy anh
ngoài cửa, đưa cho cô dù chỉ là một ổ bánh mì nhó, một ly sữa hay một món ăn
nhanh nào đó.
Năm đại học thứ ba, bản tính ngông cuồng của cô bộc lộ rõ rệt nhất, cô bắt đầu ăn
chơi, đua đòi với bạn bè, cô thật sự xinh đẹp, và cái vẻ bề ngoài ấy khiến cô hơi tự
cao, cô theo bạn bè đi ăn chơi khắp nơi, nhưng cũng vì anh, người con trai lạ lẫm
bước vào Bar giật trong tay cô ly rượu nặng cô chuẩn bị đưa lên miệng, ném điếu

thuốc mà cô đang định mồi.
Anh không hề mắng cô, chịu đưng cô hết lần này đến lần khác, chỉ nói với cô nhẹ
nhàng, mong cô hiểu. Cô cũng không phụ lòng anh, trở về với mái trường đại học,
chuyên tâm học hành, và chính lúc ấy, trái tim cô đã. Chỉ là cô chưa ngỏ lời, chưa
dám nói với anh 3 chữ ” Em yêu anh”.
Điếu thuốc kẹp trên tay tàn dần, màn kí ức mờ ảo hiện lên trước mặt khiến mắt cô
nhòe đi vì nước. Cô khóc thật rồi, mặc dù đã cố kìm cho nước mắt không chảy ra
nhưng cô vẫn khóc.
Ngày cô nhận được bằng tốt nghiệp, vội vàng cô gọi điện khoe với anh, anh vui
mừng, anh hạnh phúc, cô tốt nghiệp rồi. Bỗng thấy cô im lặng, anh hỏi và cô trả
lời:
” Em đi ăn liên hoan lớp nhé!”

