
Giấc mộng tình đầu

Tôi đưa tay thật nhanh khóa kín những ô cửa kính đang run bần bật trong mưa gió.
Một ngày áp thấp đang đến.
Quay lại giường, tôi vùi mình vào tấm chăn ấm áp. Tôi cố gắng đưa mình vào giấc
ngủ. Tôi muốn tiếp tục giấc mơ đang dang dở…
Đúng là dang dở thật! Mối tình đầu của tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi không còn gặp lại anh.
“Anh bây giờ như thế nào ?”
“Anh đang làm gì ?”

Có một khoảng thời gian dài những câu hỏi đó luôn hiện ra trong tâm trí tôi.
Nhưng từ lúc nào nó đã bị rơi vào quên lãng .
Thế mà mới đây thôi, tôi lại mơ thấy anh. Tôi thấy …
…Em cùng anh bước đi. Tay anh không hề chạm vào tay em. Ta chỉ như những
người bạn thuần túy. Cơn mưa bất chợt ập đến, không có ô, không có gì che chắn,
anh cùng em chạy thật nhanh vào mái hiên trường xưa, rêu phong cổ kính. Em với
anh chầm chậm đi dọc hành lang các lớp. Chỉ có em và anh. Không có tiếng động,
không có âm thanh náo nhiệt của một trường học …
…Em tay che dù bước đi cùng anh trong nắng nhạt. Sân trường rực hồng cánh
phượng.
Chỉ có anh và em. Anh đứng trước mặt em, đưa tay lên gãi đầu bối rối. Anh ấp úng
muốn nói gì đó nhưng lại … “Không có chuyện gì hết”. Em quay đi, anh quay đi…
Có phút giây nào anh len lén nhìn lại phía sau như em chăng ?…
Em cố đưa mình lại giấc mơ, như muốn thay đổi chút gì đó theo ý muốn nhưng
không thể. Em đành nhắm mắt mặc cho quá khứ tìm về …

…Đã nhiều năm trôi qua, mái trường xưa không còn cổ kính như trước, thay vào
đó là những dãy nhà nhiều tầng kiên cố, hiện đại hơn. Nhưng trong tâm trí em vẫn
in đậm hình ảnh trường xưa.
Em nhớ rõ hàng ghế đá, nơi mà những ngày cuối năm học anh thường ngồi đó.
Trống vào lớp đã điểm, em vội vã chạy vào trường (em là cô lớp trưởng chuyên đi
học muộn mặc dù cố gắng thay đổi mình nhưng chẳng bao giờ em khá hơn nổi).
Anh ngồi đó chỉ nhìn em khẽ cười rồi anh quay về lớp của mình.

Em nhớ rất rõ, những ngày cuối cùng của năm học. Em bước vào trường luôn thấy
anh ngồi đó. Anh đứng bật dậy nhanh chóng lại chặn lối em đi .
“Anh muốn nói gì ?” Em mở to đôi mắt chờ đợi …
Thoáng chút ngập ngừng. “Không có chuyện gì hết”. Anh đứng sang nhường lối
em đi.
Em nhớ rất rõ chỉ còn tuần nữa là hết năm học
Em cố gắng đến lớp sớm hơn mọi ngày. Anh không có ở đó. Em băng qua sân
trường thật chậm, cố gắng quan sát xung quanh vờ như đang cảm nhận thiên nhiên
trong ngày mới. Em nhìn thật kĩ nhưng anh không có ở đây.
Người bạn thân của anh từ đâu tới, bắt chuyện cùng em và bảo rằng đợi anh một
chút vì anh có chuyện muốn nói với em. Em đứng giữa sân trường chờ đợi chỉ vì tò
mò hay vì muốn thấy anh?
Anh từ cổng trường bước vào, đang toan ngồi xuống ghế đá quen thuộc. Khi thấy
em, anh bước tới, cùng lúc bạn anh bước đi .
Chỉ có anh và em đứng bất động nhìn nhau ..
Em không thể chờ đợi được nữa…

