
Hãy xem như… ta chưa hề quen nhau

Bạn có biết rằng, sau những dòng tin nhắn vừa qua tôi đã quyết định sẽ xóa đi
tất cả những kỷ niệm cũ, xóa đi những gì thuộc về bạn và để tên bạn sẽ không
bao giờ còn xuất hiện trong cuộc sống “ảo” này nữa…
Đau lắm, buồn lắm và có nhiều điều day dứt trong tôi mà bạn sẽ không bao
giờ hiểu được về những thứ được gọi là “tình cảm” mà bấy lâu nay tôi đã
dành cho bạn… Chỉ tiếc rằng, giờ đây tất cả đã dường như thành hư không.
“Bạn” , tuy nó chỉ có một từ thôi nhưng tôi luôn quý trọng ý nghĩa từ đó. Có lẽ, bởi
tôi là một người khá đặc biệt khi coi tình bạn trên mạng ảo này giống như tình bạn
bình thường mà tôi hay tiếp xúc ngoài cuộc sống đời thường.
Tôi không giống như những người luôn quá tự tin khi nói rằng “Tôi hiểu hết
về bạn” hay đại loại ” Tôi biết tình bạn là cái gì “… Thật ra đối với tôi thì tình
bạn đó là một cái gì đó thật là khó nói… Dường như tình bạn phải là một cái
gì đó thật là thiêng liêng, cao cả nhưng không quá xa rời với cuộc sống của
mỗi chúng ta.
Tôi biết, bạn không phải là một người quá sôi động, quá mạnh bạo như tôi.
Nên mỗi khi tôi thấy bạn bối rối, e dè hoặc quá nhút nhát ở những nơi đông
người hay trong khi tiếp cận những vấn đề mới mẻ thì tôi phải luôn là người
chủ động, người phải “tự nổ phát súng đầu tiên” để xóa tan bầu không khi ảm

đạm đó. Và tôi cũng sẽ là người dẫn dắt câu chuyện, gợi mở những điều thuộc
sở trường của bạn để nhằm lôi kéo, mở đường cho bạn có thể có một “chỗ
đứng”, một “sân chơi” trước mặt mọi người.
Lúc đó, bạn đâu có biết rằng tôi đã dần tự rút lui một cách êm đẹp để bạn
được thể hiện “cái tôi” trước mắt bao nhiêu người xung quanh… Cũng ngay
tại thời điểm đó, bạn có rằng tôi đã vui biết dường nào khi thấy “bạn là chính
bạn” – một người đã tự lột bỏ cái xác ve không hồn như mọi hôm để trở thành
một người “nhạc trưởng”.
Nhưng hôm nay thì khác – tôi đã mất bạn thật sự rồi. Tôi biết rằng, bạn
không cố tình quên đi tất cả nhưng chính sự vô tình của bạn đã khiến tôi phải
suy nghĩ thật nhiều… Hình như bạn đã dần “cứng cáp” hơn trên đôi chân của
chính mình rồi nên đã không cần có tôi ở đứng ở bên cạnh bạn? Phải chăng
bạn đã không cần đến sự có mặt của tôi nữa? Và phải chăng tôi đang làm vật
cản để làm chậm đi bước tiến của bạn?
Có lẽ tôi sẽ quay về với cuộc sống thường nhật để thử tiếp tục hóa thân mình
vào vai trò của một người viết kịch, một người đạo diễn, một người làm công
tác đề dẫn để lần lượt xây dựng cho mình những nhân vật mới, những con
người có tính cách mới, những vai diễn mang phong cách mới để cho những

người bạn khác có “đất” để thể hiện “cái tôi” của chính mình. Tôi chỉ hy vọng
họ sẽ có cái gì đó khác bạn…
Bạn ơi, thôi nhé. Bạn hãy cứ vui, cứ thỏa sức tung tăng bay nhảy như mọi khi
và ở nơi nào bạn thích. Bạn và tôi hãy tự bảo trọng cho chính mình trên mỗi
bước đường đầy chông gai ở phía trước…Và chúng ta hãy xem như chưa bao
giờ gặp nhau trong dòng người tấp nập, chưa từng nói những gì với nhau giữa
chốn đông người để trong lòng mình không còn nặng trĩu mà càng thêm
thanh thản.

