Học cách yêu quý và phát triển
bản thân mình - Chấp nhận thử
thách để phát triển bản than
1. Học cách tự khuyến khích mình trên mọi phương diện thông qua việc chấp nhận
những sai lầm của mình, và chấp nhận sự thật rằng bạn là người không hoàn hảo.
Điều này không có nghĩa là bạn không học cách sửa đổi những thiếu sót của mình.
Thay vào đó, bạn đang trở nên dễ tính và tử tế với chính mình khi bạn mắc sai lầm.
Bạn biết đấy phat trien ban than đạt mức hoàn thiện (ngay cả trong suy nghĩ) là
cả một quá trình!
2. Hãy ngưng tự chỉ trích bản thân một cách tiêu cực. Khi mắc sai lầm, nhiều người
trong chúng ta thường tự phê phán mình thật khắt khe, rằng mình thật ngu ngốc
hoặc mình chẳng làm nên trò trống gì cả. Chúng ta cần thay thế những thông điệp
tiêu cực đó bằng những lời lạc quan hơn, kiểu như “Mình sai rồi. Thôi, không sao.
Lần này là để mình học hỏi thêm. Lần sau mình sẽ làm tốt hơn.” Nhận thức được
như thế, dần dần, bạn có thể ngăn mình lại khi phát hiện ra bạn đang tự chê bai
mình và chuyển sang một cách nói khác tích cực hơn.
3. Hãy tử tế và lạc quan với chính mình. Khi bạn bắt đầu suy nghĩ một cách tử tế
và lạc quan về chính mình thì tình yêu dành cho bản thân sẽ dần phát triển. Hãy
biến việc tự động viên mình thành một thói quen hàng ngày. Suy nghĩ được như
thế tự nhiên bạn sẽ thực hiện được những hành động hỗ trợ cho sự phát triển của
mình.
4. Ghi nhận nỗ lực của bạn. Không phải lúc nào bạn cũng là người chiến thắng hay
gặt hái được thành công trong mọi việc. Nhiều khi, thành công chính là việc bạn đã
nỗ lực thật nhiều. Bạn cần nhận thức rõ rằng mình đã cố gắng hết sức, thậm chí
ngay cả khi bạn không thể tạo ra được một kết quả nào cụ thể.
5. Hãy để nỗi lo lắng qua đi. Thật kinh khủng khi sống mà cứ lo lắng mãi. Sự lo
lắng chẳng giúp được gì cả. Thay vào đó, bạn hãy dành thời gian để nghĩ về những
gì bạn cần làm để cải thiện tình hình.
6. Nếu bạn đã từng phạm lỗi trong quá khứ, khiến bạn cảm thấy mình không xứng
đáng được coi trọng, thì giờ bạn cần phải quên nó đi. Tất cả chúng ta đều có sai
lầm. Vì thế, không cần phải tự trừng phạt mình quá nhiều. Hoặc nếu bạn đang phải
chịu sự tổn thương về tâm lý vì một bi kịch trong thời thơ ấu, hãy học cách tự tha
thứ cho bản thân và biết rằng đó không phải do lỗi của bạn.
7. Hãy biểu lộ thái độ biết ơn cuộc đời. Hãy cảm kích vì bạn đang được sống và
khỏe mạnh, và có đủ khả năng để làm nên điều khác biệt trong cuộc sống.
8. Tự tin về chính mình và biết rằng bạn có khả năng tạo ra sự thay đổi quan trọng
cho bản thân. Từ từ cố gắng tìm cơ hội nâng cao cảm nhận về mình. Ví dụ, nếu bạn
có khả năng nổi trội trong việc gì thì hãy tự dành thêm thời gian để thỏa mãn và
phát triển kĩ năng đó. Việc biết rằng bạn có những khả năng đặc biệt có thể giúp
bạn trân trọng mình hơn.
9. Chăm sóc bản thân bằng cách bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể và
tập luyện thường xuyên. Hãy trân trọng cơ thể mình, yêu quí và quan tâm đến nó.
Nhiều nghiên cứu cho thấy rằng những người thiếu trân trọng bản thân thì thường
mắc các rối loạn về tiêu hóa, bị béo phì, thậm chí là bệnh tật nguy hiểm.
10. Thêm niềm vui vào cuộc sống. Đừng có nhìn nhận cuộc đời quá nghiêm trọng.
Như thế bạn sẽ thoải mái và không còn lo lắng về những điều không quan trọng
nữa.
Học cách yêu quí bản thân mình nhiều hơn có thể giúp bạn phát huy tiềm năng của
mình. Tự yêu mình là một thói quen mà bạn cần chấp nhận và phát triển.
Chấp nhận thử thách để phát triển bản thân
Bạn nghĩ mình đã đủ lớn để làm những điều mình thích và tự quyền quyết định
hành động của mình? Bạn đủ bản lĩnh để tự tin khẳng định và nói với cha mẹ
rằng: Con muốn tự lập, con muốn đi con đường của con? Nếu bạn chưa có những
điều ấy, hãy học cách sống bản lĩnh và mạo hiểm chấp nhận thử thách để phát
triển bản thân, đạt đến thành công.
Bạn đã từng được nghe đến bài học về giới hạn chưa? Nếu đặt ra cho mình giới
hạn nào đó thì khó có thể vượt qua nó để đạt đến những điều lớn lao hơn. Khi còn
nhỏ chúng ta bị giới hạn trong sự quản lý của bố mẹ, luôn được bao bọc và che chở
trước mọi sóng gió cuộc đời khiến nhiều lúc chúng ta rất sợ bước ra khỏi giới hạn
an toàn của mình. Nếu không vượt qua nó và phát triển bản thân chúng ta chẳng
thể nào trở thành những người lớn đúng nghĩa được. Bạn sẽ chẳng thể trưởng thành
nếu không va vấp với những khó khăn và nếm trải thất bại. Yêu bản thân là làm thế
nào để phát triển bản thân mình và ngày càng hoàn thiện nó để vượn tới một
cuộc sống có ích, có ý nghĩa. Bạn sẽ làm gì để vượt qua những thử thách của cuộc
sống? Nếu không chịu được thử thách, bạn sẽ bị cuộc sống nhấn chìm một cách tệ
hại. Vì vậy, điều quan trọng đó là bạn phải chấp nhận thay đổi và phát triển có
định hướng rõ ràng. Không ai muốn suốt đời chỉ là đứa trẻ, ngơ ngác nhìn đời bằng
đôi mắt thơ ngây. Hãy lớn lên và bước ra thế giới để nhận thấy cuộc đời nhiều sắc
màu đáng để chúng ta chấp nhận hi sinh. Đừng bao giờ ngại thay đổi mình, chỉ có
thay đổi chúng ta mới phát triển được. Hãy học cách vượt qua thử thách và kiên
cường với những thất bại. Học cách không bao giờ từ bỏ và nói KHÔNG với thất
bại. Có như thế, bạn sẽ trưởng thành hơn và chín chắn hơn. Thông thường, chúng
ta rất ngại thay đổi bản thân để có được những điều mong muốn mà thường thì
chúng ta sẽ đợi ai đó đem chúng đến cho ta. Nhưng sự đời không dễ dàng như thế.
Chẳng ai cho không ai cái gì và cũng chẳng ai tự nhiên đem đến cho ta điều gì đó
mà không kèm theo điều kiện. Thế nên bạn đừng bao giờ thủ sẵn tư tưởng “ ôm
cây đợi thỏ, hay há miệng chờ sung” . Không có lao động, không đổ mồ hôi sao
chúng ta có thu về quả chín? Hãy học cách phat trien ban than theo hướng tích
cực để bạn có đủ động lực, có đủ niềm tin chinh phục những đỉnh cao bạn nhé! Tôi
tin rằng bạn sẽ làm được những điều mình muốn nếu bạn thực sự quyết tâm và
kiên định. Yêu bản thân mình là sẵn sàng chấp nhận thử thách để mình lớn lao
hơn!
Câu chuyện cây táo
Đã bao giờ bạn nghĩ về những hy sinh thầm lặng mà ba mẹ cố gắng vì sự phát
triển bản thân của bạn? Cả cuộc đời ba mẹ đều dành cho bạn, nhưng bạn đã làm
gì?
Hãy nghe câu chuyện dưới đây cùng Giá Trị Sống, bạn sẽ bắt gặp chính mình
trong đó. Hãy cùng đọc, cùng suy ngẫm…
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo
mỗi
ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm.
Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không
còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to :
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, chảu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa.
Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất riếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán.
Rồi
cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi, Cây táo lại buồn
bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm :
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia
đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không ?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay
lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người cao tuổi – quay lại và cây
táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn
một
mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không ?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy
thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang
chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi
sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và
nghỉ ngơi.
Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta
còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở
về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào, cha mẹ luôn làm việc cố gắng hết sức cho
chúng ta phát triển bản thân một cách tốt nhất và luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta
để ta được hạnh phúc.
Bạn có thể nghĩ cậu bé đã rất bạc bẽo với cây táo, nhưng đó cũng là cách mà chúng
ta đang đối xử vơi cha mẹ mình đấy! Bạn có nhận ra điều đó?