
Khi bình minh lên

Khi bình minh lên...
- Bùi Cẩm Linh -
Tôi không nhớ mình đã ngồi bao bao lâu như thế để chờ đợi bình minh. Nhưng tôi
không hối hận. Bình minh lên với từng nếp gấp mịn màng của thứ ánh sáng mờ ảo
ẩn khuất phía xa đường chân trời, như muốn thêm cho tôi một chút ấm áp. Và tôi
nâng máy quay lên. Đây sẽ là một ngày của kỉ niệm!

Đúng! Tôi muốn thâu tất cả ánh sáng của thứ bình minh thần tiên ấy, tôi muốn thu
từng khoảnh khắc gió của mây trời, tôi muốn vẽ sắc màu của thế giới, tôi muốn
buộc cả mùi hương của cỏ vào trong cuộn băng trên đôi tay tôi. Liệu có phải tôi đã
quá tham lam?
....................
Tôi tỉnh dậy trong một tâm trạng buồn man mác. Tôi đã mơ đến cậu bé ấy, cậu bé
chơi đàn trong tòa biệt thự đổ nát, cậu bé đã cuốn hút tôi ngay buổi đầu gặp gỡ, cậu
bé đọng lại trong những kí ức tuổi thơ của tôi. Và tôi ngồi dậy. Sao tôi có thể quên

được nhỉ? Cảm giác như đó là một sự thôi thúc. Dù không còn thời gian, tôi cũng
phải đi tìm, phải, tìm về tuổi thơ!
Tôi đi nhanh trong gió, hoa cỏ chỉ lối cho tôi. Tôi tự hỏi liệu tòa lâu đài đổ nát ấy
còn không, liệu chiếc dương cầm bám đầy hoa hồng dại ấy còn có thể cất lên
những bản nhạc êm dịu như xưa? Liệu...
Tôi chợt dừng lại, đâu đó trong không khí, thoảng qua mùi hương của hoa hồng,
quyện lẫn những nốt nhạc trầm buồn rất nhỏ, những nốt nhạc của kí ức...

Dáng người thanh niên ăn mặc giản dị ngồi bên cây dương cầm giữa mặt nước
trong vắt, bên những bông hoa hồng leo cổ kính, đang lướt những ngón tay trên
phím đàn xỉn màu thời gian in dấu trong đôi mắt tôi. Tôi đứng im bất động...
Những giai điệu đầu lắng đọng trong không khí, hòa lẫn thứ sương thơm mùi cỏ,
ngọt ngào và êm dịu như những khúc ca ngân nhẹ trong kí ức, nhưng chỉ một phút
sau, những phím đàn gấp gáp dần, cảm tưởng như từng hơi thở và nhịp đập mãnh
liệt của con tim đều hòa vào nốt nhạc, như muốn chạy đua với thời gian... Tôi đứng
đó, run rẩy vì bị cuốn vào ma lực của bản nhạc nhanh mà không tài nào thoát ra
được, cảm xúc như đang vỡ òa thành từng giọt, rơi xuống đáy trái tim ướt lạnh, tê
tái...
Bản nhạc chậm dần lại rồi ngân nga những nốt cuối cùng của khúc vĩ thanh, kết
thúc khi chúng hòa lẫn vào những tia nắng sớm vừa len lỏi qua mấy tầng cây và

