
Lạc mất và tìm thấy

Tình yêu thật sự là giữa một biển người, dù vô tình hay cố ý lạc mất thì cuối
cùng họ vẫn tìm thấy nhau và cùng đi đến hết chặng đường về.
Minh
- Em tìm được anh rồi nhá!
Phụng nắm lấy tay Minh với một vẻ thích thú khó tả , nụ cười híp mắt đặc trưng
khiến Phụng như một đứa trẻ tìm được kho báu lớn…
Minh ngồi trước hiên nhà nhâm nhi ly ca cao nóng và bân khuân nghĩ về Phụng ,
mối tình đầu của anh. Minh và Phụng quen nhau trong một lần hội trại của trường ,
Phụng nhỏ nhắn và vô tư như một chú thỏ con làm lần đầu gặp Minh cứ tưởng cô
nhỏ hơn mình nhiều lắm.
- Người ta già hết rồi kìa, ai lại như con nít hoài thế hả?
- Ai con nít chứ, tui sinh trước mấy người đến 2 tháng đó.
Phụng lúc nào cũng có những kiểu xưng hô kì lạ thế, lại còn thích so tháng sinh
nữa chứ, nhưng những lúc như thế Minh lại thấy cô trẻ con và đáng yêu đến lạ. 2
người bằng tuổi nhưng bề ngoài lại hoàn toàn khác nhau. Phụng thấp bé cùng
gương mặt trẻ con đáng yêu. Còn Minh là một thằng con trai nổi trội bởi chiều cao

khác thường. Mỗi lần đi cùng nhau bạn bè ác miệng thường trêu họ như đôi đũa
lệch ,nhưng những lúc ấy Phụng chỉ ôm chầm lấy Minh bảo “Anh trai đặc biệt
của mình đó, đẹp trai không?”
Cô lúc nào cũng vậy, trông ngây ngô là thế nhưng bên trong lại cực kì mạnh mẽ.
Minh yêu cô cũng vì lẽ đó, bên trong cô gái bé nhỏ lại có một sức mạnh mà cả
Minh cũng không ngờ tới. Lần đầu tiên và duy nhất Minh biết Phụng khóc có lẽ là
cách đây 3 năm , ngày anh đi tìm thứ gọi là tương lai và ích kỉ bỏ cô ở lại. Cả hai
có một trò chơi mà ngày còn yêu nhau Phụng rất thích , trò chơi “lạc mất và tìm
thấy”:
- Anh ơi , mình chơi trò chơi đi!
- Trò gì?
- “Lạc mất và tìm thấy”.
- Trò gì nghe lạ vậy? Thế chơi như thế nào ?
- Chúng ta sẽ đi đến một nơi đông đúc nhiều người như chợ hoặc khu phố nào đó,
sau đó chia tay nhau , mỗi người đi một hướng, trò chơi sẽ kết thúc khi mình tìm
thấy nhau, không tính thời gian, không được dùng điện thoại.

- Thế nếu chúng ta không tìm được nhau?
- Không được, chúng ta sẽ tìm được nhau, anh không tìm em thì em sẽ tìm anh.
Minh phì cười, cô nhóc này lúc nào cũng có những suy nghĩ khác người:
- Được rồi, được rồi… Anh chịu thua em rồi đó!
Thế là họ bắt đầu trò chơi. Cứ mỗi một tháng cô lại bắt Minh đưa đến một chỗ
khác nhau và lần nào cũng là Phụng tìm thấy Minh trước.
- Em tìm thấy anh rồi nhá !
- Sao lần nào cũng là em tìm thấy anh trước vậy?
- Sao anh không hỏi “ sao không lần nào a tìm thấy em hết vậy ?” - Phụng nũng
nịu tỏ vẻ giận dỗi
- Anh... - Minh cứng đơ cả người , không biết phải trả lời như thế nào

- Em đùa đấy! em nói rồi ,dù anh không tìm em , em cũng sẽ nhất định tìm thấy
anh.
“ Em nhất định tìm anh” - Minh đã lầm bầm câu nói này cả tuần nay. Ba năm ở
Mỹ, cuộc sống khác hẳn ở Việt Nam khiến anh ngày càng xa Phụng hơn. Anh có
những người bạn gái khác và hình ảnh của Phụng chỉ còn là một miền kí ức được
cất giữ cẩn thận. Ba năm, chỉ có gia đình sang thăm chứ Minh không về dù là có
kì nghỉ. Đến khi cầm bằng tốt nghiệp loại ưu trên tay, Minh mới giật mình và túng
lúng. Minh đã như một kẻ ngốc trốn tránh không dám về vì sợ phải đối mặt với
người anh đã bỏ lại. Và mỗi lần trải qua một cuộc tình chóng vánh , hình ảnh của
Phụng lại hiện lên rõ hơn , nhắc nhở anh về một tình yêu đầu đời trong sáng và
đẹp đẽ . Anh biết bản thân còn nghĩ về cô nhiều lắm, anh muốn trở về xin cô tha
lỗi, nhưng đã ba năm ,anh không biết liệu cô có còn tha thứ cho a.
Phụng
Một chút may mắn, một chút kì diệu, cô tìm được anh. cô cứ tưởng mình luôn là
người chiến thắng trong trò chơi tự nghĩ ra nhưng không phải. Anh và cô không
còn ở trong một cái chợ, một trung tâm thương mại hay một con phố nhỏ nữa mà là
nửa vòng Trái đất. Bàn chân cô nhỏ bé không đủ sức tìm anh nữa. Còn anh, chẳng
bao giờ anh tìm thấy cô.

