vietmessenger.com
Đình
Luân Hi Trong Một Đêm Tuyết
Như thường l, chuyến tàu ho commute’s mang bng s AIM 751-11 ri nhà ga Hoboken,
bên kia sông Hudson, New Jersey, chạy ngược về hướng tây bắc, đúng bốn giờ năm mươi
lăm phút.
i vn ven ca lần đến phòng ra tay. Tàu lắc lư dữ dội khi đã đạt đến tc độ tối đa. Ánh
điện l m trong không gian cht hp, phng pht mùi thuc sát trùng. Mặt gương mờ cũng
đủ cho tôi thy hai mắt tôi sưng húp, nét bút than nhoè nhot. Cả ngày, nước mt tôi liên tc
trào ra cay xè. Supervisor bo tôi hãy về đi, nhưng tôi lắc đầu, nán đến gi tan sở. Nước
mắt tôi rơi ướt c giy má trên bàn làm vic.
Mới năm ngoái, mẹ tôi qua đời. Nỗi đau mt mẹ nơi xa cách nghìn trùng, chưa kịp nguôi
ngoai thì chín gi sáng, anh tôi Texas gi cho tôi v sở báo tin cha chúng tôi đã ra đi vĩnh
viễn đúng hai mươi bốn tiếng đồng htrước. Cha ra đi, cũng như mẹ ra đi, tôi không được
thy li mt mt ln sau ny vĩnh biệt mười mấy năm về trước. Nưc mt tôi nóng hi trào
ra: bây gi tôi là một đứa m côi! Một người đàn bà trung niên mồ côi. Tôi đã đến cái tui
bắt đầu có mt khái nim sâu sc v cái chết và s mất mát, nhưng tôi chưa bưc ti giai
đoạn trong đời khi có th chp nhn mt cách an nhiên ý thc v ni lạc loài và cô đơn tất
nhiên ca kiếp người. Tôi ngồi để hai tay lên đùi, những ngón tay cóng buốt đan vào nhau.
i nhìn chiếc nhn vàng ca m tôi cho ngày tôi bỏ nước ra đi. Tôi vẫn ngơ ngác ly làm l,
từ ngày tôi đeo chiếc nhn y lóng tay, rng mt màu hoàng kim rc rvà đầm ấm như
vy, màu vàng ca nhng chiu cui hè trong vườn cau ca làng ni tôi, li có th y nên
mt cm giác bun đến thế.
Ánh sáng rơi rớt ca chiều đông loang loáng ngoài xe. Lâu lâu, còi tàu rúc n vang dài vun
vút bên ngoài cửa kính đục m, ri to rng ra, lê thê tri dài trên những cánh đng qunh
qu mt màu úa chết. xa, tht xa, rng núi tím ngt tri dài thành mt vết thm cắt đứt
ngang khung tri xám thành mt đường rch màu thép lnh.
Khi chuyến tàu ho v đến nhà ga tnh l Honga, thì tri va sm ti. Ch còn chờ bóng đêm
hin về là lác đác những bông trng nh bắt đầu phất phơ rơi xuống, những đốm trng mơ
h lng l nối đuôi nhau. Viên sếp ga mặc đồng phục xanh đậm cầm đèn giơ cao lên khi
thiếu phụ bước xung tam cp st. Nàng mc áo choàng trắng, váy đen dài, chỉ đ l hai c
chân thon dưới lp “ba”u khói hương mỏng mướt. Ánh sáng ca chiếc đèn bão ht lên
mặt người đàn bà đi mũ nỉ xám nht, ch thy mt gò má cao hồng và đuôi chân y cong
dài. Phn còn li ca khuôn mt chìm hn vào bóng ti của đêm đông đen nghịt, l t bông
tuyết im lặng rơi rơi...
Ngay t lúc vợ bước xung tàu, tôi đã biết ngay là có s bất thường. Nàng vn có dáng đi
thướt tha mà vng chãi, nhưng hôm nay toàn thân nàng như bị gió ln thi tạt, chao đảo
bp bênh. Tôi nm ly tay nàng, dìu ra xe bãi đậu.
- Anh, ba mt ri, ba em mt ri. Anh Hai gi cho em s khi sáng.
Mt tay nm vng tay lái, tôi vi tay kia bt ly tay v, bóp cht, ri th ra, ri tôi nhè nh
vuốt ve tay nàng, đều đều, nâng niu nhng ngón tay thon nut lnh ngt. V tôi nc lên mt
tiếng, rút vội tay đưa lên úp vào mặt. Tuyết đổ mạnh hơn, rồi bt thn mt tri tuyết p
xuống, tơi bời. Tuyết xung mnh và nhiu đến ni tôi phi bm nút s hai cho qut mưa
chy tht nhanh. Xe chm chm đi qua thành phố im lìm thưa thớt. Đã trung tun tháng
giêng dương lịch mà không khí cuối năm vn còn vương vt những con đường hp tnh l.
Vài căn nhà khiêm tn vn còn li những đèn đuốc trang hoàng mng Giáng sinh, nhng
bóng đèn nhỏ xíu màu xanh màu đỏ nhp nháy, nhp nháy mt nim vui lc lõng mong
manh... Tôi nm ly tay vợ đưa lên môi, lên mũi. Mùi thơm quen thuộc, ngt ngây. Tôi há
miệng hà hơi ấm vào lòng bàn tay nàng. Mt lúc sau, nàng m giây tht an toàn, xích li gn
hơn, và dụi đầu vào vai tôi, khóc tm tc. Tiếng khóc đứt đoạn ca nàng cùng nhp vi tiếng
quạt mưa đi qua đi lại xào xc bên ngoài mt kính chn gió.
Khi tôi tnh gic nửa đêm thì chiếc đồng hồ đánh thức d quang ch hai giờ rưỡi hơn. Tôi
lng tai nghe âm thanh ri rc li ti và tôi biết là tuyết vn còn đang xuống mnh. Tôi nm yên
hình dung đồi núi mênh mông đen hun hút và tuyết rơi lặng lẽ, rơi mãi t khi tri sm ti,
đến nay là hơn tám tiếng đồng h, có th tuyết ngập hơn cả mt b ri.
- Anh ơi, anh không ngủ à?
Vén mái tóc dài sang mt bên, nàng nm sát li gần hơn, quàng tay qua ngực chng.
- Anh mi tnh gic. Này, nghe... Em có nghe tuyết rơi không?
Nàng yên lng mt hi lâu ri mi tr li:
- Có, có, em nghe...
- Trời khóc ba em đó. Ba mất ri em không thấy được mặt ba mười mấy năm trời...
Trong căn nhà nhỏ, những nén hương đốt liên tiếp c ti to khói mù, quyn ly trn nhà,
tường nhà, đồ đạc áo qun, thm c vào gi chăn và mái tóc người đàn bà. Nửa đêm, tuyết
rơi mạnh, chắc là đường sá đã ngp lt c ri. Hi tối khi đi qua nghĩa trang tnh lẻ, người
đàn ông thấy tuyết đã ph lp cả vùng đồi con, ch còn trơ lại nhng chiếc thánh giá, nhng
bia m cao cũng màu trắng xoá. Đây đó, thấp thoáng nhng hình thù xác xơ quái dị ca
nhng cây trc bá lng lng chịu đựng giá băng.
T xa, rt xa, gm g tiếng xe i tuyết. Trong đêm thâu, chiếc xe khng l, bánh ning dây
xích thép, đèn pha sáng rực, đèn đỏ nhp nháy, lm lũi chạy dc theo lề đường, càng co
tuyết n sát lên mt đường ngp tuyết.
i nằm nghe hơi thở nàng mơn man bên má và nhớ li nhng hôm tuyết xuống như thác,
c ngày cả đêm. Rồi khi trn bão tuyết đi qua, tht nhiên vn vt im lìm, kinh tn. Qua được
cơn chấn động, núi đồi đứng yên, hoàn hn. Thinh không lng t. Những thân cây đen thui,
như sau mt trn ho hoạn, đứng thng tp. Và trong vùng im lng tuyt đối y, mt bông
tuyết độc nht, mt bông tuyết độc nht, lng lẽ rơi xuống t cõi ba vn thế gii, rơi xuống
thn nhiên vô cùng... Tm shade che ca s bng sáng lên một màu vàng đục. Ánh đèn pha
chiếu qua tàng cây phong in thành nhng nét khng khiu trên mnh màn nha. Thoạt đầu,
nhng hình thù ngang dọc đó còn l m, ri chúng tr thành linh hoạt hơn, sắc đậm hơn.
Tiếng động cơ lại gm lên, và xe i tuyết đã đến gn nhà. Tiếng cạo băng rào rạo. Tuyết b
dn nén, cng vào hai bên lề đường. Tôi quàng tay s má, s môi, thì mt vợ tôi đã ướt
đẫm nước mt.
i nghe tht , tôi thy tht rõ, chiếc xe i tuyết hai mt lửa đỏ nhp nhoè lm lũi lăn sâu
vào con đường nhỏ như mt chiếc xe tăng không có chướng ngi vt nào có th chặn được
bước tiến. T nhng âm thanh d dằn đó tôi nghe vọng ra nhng vang rn ca bãi sa
trường rn rảng gươm đao và cht ngt sát khí. Tôi hình dung giọt nước long lanh đông
lạnh thành đá, triệu triu phân t li ti cóng buốt, kim cương của muôn vn hi h, triu triu
s kiếp biến hoá không cùng. Tôi thy s sng và cái chết chp chùng trong mt ly, trong
mt giây, và cuc t sinh hin hin hng hà sa số như những phân t ca giọt nước long
lanh.
Xe i tuyết đã đến ngay trước mặt nhà. Căn phòng bng rung chuyn theo nhịp động cơ d
dội. Người đàn ông và người đàn bà dập dìu qun quại trong cơn sóng dậy đất bng, banh
da xé thịt nhau trong đêm đông ngập tuyết, và hơi thở dn dp ca h ào t dâng lên, dâng
lên, nước thu triu tuôn trào ri tràn tr tít tp v chn vô th vô chung. Rồi người đàn ông
trườn tới, trườn lên, như mt con rn ln, từng khúc xương sống on oi chm rãi, chm rãi,
tiếp nối nhau đưa toàn thân ra khỏi lp v mng. Chàng bò dài trên b vực lưng chừng mt
ngăn cửa đá dựng cheo leo. Người đàn ông lê mình trên c sc ướt đẫm. Sỏi đá gai góc trầy
xướt toàn thân. Đến khi người đàn ông trườn lt qua ca đá chật hp thì bên kia là mt
không gian bát ngát vng lng, và ở phía dưới, xa tít, lp loáng có mặt nước. Người đàn
ông gng mình, hít một hơi dài, rồi nghiến răng nín thở, rồi tưởng như ngt lm đi, chàng
rùng mình, ngã sp xung biển nước. t xa, có tiếng còi xe cu ho gào lên tht thanh, ri
lập đi lập lại như tiếng kêu gin dữ và đau đớn ca mt con thú ln b trọng thương...
i ghì cht ly chồng tôi, nước mt tuôn trào. Toa tàu ho phóng nhanh trong chiu tà,
cảnh tượng bên ngoài xoay lui, xoay lui, làm cho tôi choáng váng, nhưng khi tàu rời ga Port
Jaspers tôi có cảm tưởng là vn vt bng nhiên ngng chuyn động và mt s imm ghê
gm bao trùm tt c. Si cút ca tôi tuyệt đối. Ch mt mình tôi đối din vi tt c. Ri gi
đây khi đã tìm lại được hơi ấm ca mt hoàn hn, tôi nghe t xa tít mù tiếng còi xe cu
ho gào lên, và chng tôi oằn người trên tôi như thể chàng chết ngất trên đỉnh tt cùng ca
đớn đau và hoan lạc. Tôi ôm ghì chng, tôi khóc, tôi cười. Tôi tr thành cõi tri minh mông,
mây trng hàng hàng lp lp ngất ngưởng bay v, tôi dng hai chân ra đón nhận c mt
bu tinh tú rng ngi hào quang. Tôi là trời, tôi là đất, tôi là núi đồi sông lch, tôi là con cá
cng rau. Cha Mẹ ơi, con đây, về vi con! Tôi là con h ly thân dịu đuôi dài, tôi mm mi
qun quít là con bch tut, tôi dng hai chân và tôi kêu thét lên “mình ơi!” và người đàn ông
là chng tôi đó gầm lên mt tiếng, ri toàn thân chàng tuôn trt vào thân th ca tôi, tut lut
mất hút vào trong tôi, vào trong cơn địa chn ca da tht và tuỷ xương...
i nm im nghe thân xác mình căng chưng nng n, tôi nằm nghe xương cốt giãn ra, tan
hoà vào da thịt đang nở bung thành mt hình hài to tướng dị thường. Tôi ôm người đàn ông,
không phi ch vi hai tay hai chân mà vi tt c các hch tuyến, huyết quản trong cơ thể tôi.
Tim tôi đập chm lại, tôi nghe tim tôi đập mơ hồ như tiếng tích tc ca mt chiếc đồng h
đeo tay nhỏ xíu chôn vùi trong ni tng tôi. Tôi nm bất động như vậy không biết bao lâu.
i lng nghe: xe i tuyết đã đi xa rồi. Cả cái âm thanh li ti mơ hồ rào rt ca tuyết rơi ban
đêm cũng không còn na.
Rồi trong giây phút đê mê tê điếng y, tôi bng thy một cơn mát lạnh - ti vô thiên vô địa
nào bay v... Tôi nhn thức trước tiên các ngón chân, ri t t, t t cm xúc mát lạnh đó
thm lên dn chân tôi, gi tôi, rồi hai đùi tôi, tôi dạng hai chân rộng hơn, tôi nhếch mông tôi
lên, và cảm giác đó àot tuôn trào vào bng dưới ca tôi, tràn tr lan ra nhanh chóng toàn
thân tôi. i thy rõ ràng tng tế bào mt của toàn thân được tm gi ph phê trong cm
giác mát lạnh trong veo đó. Và tôi sung sướng vô ngn, mt ni xúc cm, mt nim hoan lc
tôi chưa bao giờ được biết, tôi ngt ngây, tôi nằm im để nhn ra rng tôi ch còn thênh thang
mt mình, dp dìu đong đưa giữa hai cõi t sinh... Ni xúc cảm đó, cơn mát lạnh rưng rưng
lt ngập cơ thể của tôi đó, càng lúc càng trỗi dy, càng lúc càng mãnh liệt đến mt mc kinh
hoàng, tôi biết tôi sp ngất đi, thì tôi ưỡn người, tôi dạng hai đùi ra thật rng, và toàn thân
người đàn ông chồng tôi, đã mt hút vào thế gii sâu thm trong cơ thể tôi, bng trôi tut ra
ngoài, nh nhi như một đứa sơ sinh...
Chuyến tàu AIM 751-11 về đến Honga tr mất hai mươi phút. Sân ga và đường sá còn ly
li sau trn bão tuyết lớn đầu tun. Thnh thong mt tia sáng loé lên, ng ngàng, ri tt
ngấm, như một o nh ca nhng mùa h m khô không bao gi có tht.
Người đàn bà bước xung tam cp st, tay ôm mt bó hu trắng nàng đã ghé mua tim
hoa cnh sở làm. Người chng cm ly xc tay nng cho vợ. Hai người nhìn nhau không
nói,. Trên đường v nhà, lúc xe chy qua tnh l còn ngp lt tuyết trắng, người đàn bà liếc
mt nhìn chng, và i nàng thong qua một nét mơ hồ, phng phất như một nét cười.
Bui l cu siêu cho thân phụ người đàn bà được c hành bốn hôm trước ngày đưa ông Táo
v tri. Mấy nén hương Quan Âm toả khói thơm ngào ngt, quyn ly những đoá huệ trng
ngc ngà. Người đàn bà quì trước bàn thờ, đầu chít khăn tang, đôi mắt nàng thâm qung và
mọng sưng sáng rực trong khuôn mt trng nht nht. Bên cnh nàng, người chng quì
ngay ngn tht lâu, ri sau ba tiếng chuông, ct ging sang sng bắt đầu tng Tâm kinh:
“Sc bt d Không, Không bt d Sc, Sc tc th Không, Không tc th Sc”...
1987
(In trong tp X Sm Sét, nhà xut bản Văn Nghệ, California, 1987, tr. 153-160)
Hết