
5
MÔ HÌNH TOBIT PHÂN TÍCH TÁC ĐỘNG CỦA
CÁC NHÂN TỐ ĐẾN HIỆU QUẢ PHÂN BỔ CỦA CÁC DOANH NGHIỆP
NGÀNH CHẾ TÁC CỦA VIỆT NAM
ThS. Vũ Thị Huyền Trang
Bộ môn Toán – Đại học Thương Mại
Tóm tắt
Việc đo lường hiệu quả phân bổ và phân tích tác động của các nhân tố đến hiệu quả
phân bổ là rất quan trọng trong việc xây dựng chính sách và quản lý của mỗi doanh
nghiệp. Nghiên cứu này đã sử dụng cách tiếp cận màng bao dữ liệu DEA để ước lượng
hiệu quả phân bổ của các doanh nghiệp ngành chế tác của Việt Nam trong giai đoạn từ
năm 2000 đến năm 2018. Đồng thời nghiên cứu đã chia các doanh nghiệp ra thành ba
nhóm theo loại hình sở hữu và xây dựng mô hình Tobit trên toàn mẫu cũng như trên các
mẫu nhỏ. Kết quả cho thấy nhóm doanh nghiệp nhà nước có hiệu quả phân bổ cao nhất,
rồi đến nhóm doanh nghiệp tư nhân, nhóm doanh nghiệp đầu tư trực tiếp nước ngoài có
hiệu quả phân bổ thấp nhất. Quy mô doanh nghiệp và mức trang bị vốn trên lao động
có ảnh hưởng tích cực đến hiệu quả phân bổ trong khi một số nhân tố khác thuộc đặc
tính doanh nghiệp lại có tác động tiêu cực hoặc có ảnh hưởng khác nhau đối với từng
nhóm loại hình sở hữu.
Từ khóa: hiệu quả phân bổ, phương pháp DEA, mô hình Tobit.
1. Giới thiệu
Các vấn đề về đo lường hiệu quả sản xuất của một công ty, một ngành là rất quan
trọng đối với cả nhà lý luận kinh tế và nhà hoạch định chính sách kinh tế. Hiệu quả đề
cập đến mối quan hệ toàn cục giữa tất cả các yếu tố đầu ra và đầu vào trong một quá
trình sản xuất (Speelman và cộng sự, 2007). Chuyển đổi các yếu tố đầu vào như lao
động và vốn thành đầu ra như hàng hóa và dịch vụ được gọi là quá trình sản xuất. Do
đó, lý thuyết cơ bản về sản xuất chỉ đơn giản là một hàm của tối ưu hóa có ràng buộc.
Một nhà sản xuất cố gắng tổ chức các nguồn lực thành một đơn vị sản xuất trong đó mục
tiêu cuối cùng có thể là tối đa hóa sản lượng, tối thiểu hóa chi phí, tối đa hóa lợi nhuận
hoặc tối đa hóa tiện ích hoặc kết hợp cả bốn (Oluwatayo và cộng sự, 2008). Người quản
lý sẽ quan tâm đến hiệu quả để đạt được mục tiêu của sản xuất. Việc đo lường hiệu quả
là rất quan trọng vì nó có thể dẫn đến tiết kiệm tài nguyên đáng kể, do đó có thể có tác
động quan trọng đến việc xây dựng chính sách và quản lý doanh nghiệp (Bravo-Ureta
và Rieger, 1991).
Phép đo hiệu quả sản xuất được xuất phát từ một bài báo của Farrell xuất bản năm
1957, trong đó mục đích của bài báo là đo lường hiệu quả sản xuất trong khi tính đến
tất cả các yếu tố đầu vào. Bằng cách đó, ước tính của một hàm sản xuất áp dụng
được. Các thước đo hiệu quả có thể được tách thành ba thước đo hiệu quả khác nhau:
hiệu quả kỹ thuật (TE), hiệu quả phân bổ (AE) và hiệu quả kinh tế (EE) (Speelman
và cộng sự, 2007).