
Mưa không ngừng rơi

Tôi đi học về mà lòng nặng trĩu. Hôm nay thông báo kết quả thi học sinh giỏi quận
và tôi chẳng được gì dù chỉ là giải khuyến khích. Trong khi đó gần một phần ba
lớp hân hoan vì được giải. Nhìn bọn nó vui sướng hò hét, nhất là những đứa được
giải nhất mà tôi lại chạnh lòng. Từ một học sinh xuất sắc luôn đứng trong tốp đầu
hồi tiểu học, giờ đây tôi chỉ là một cái bóng mờ trong lớp. Mỗi năm kiến thức lại
trở nên cao siêu và nhàm chán hơn. Nhớ ngày nào tôi còn háo hức mỗi khi giải bài
tập, cố gắng làm thật nhanh và xung phong lên bảng. Giờ đây tôi chẳng còn hào
hứng và cảm thấy điều đó thật phù phiếm. Bầu trời cũng âm u như nỗi lòng tôi lúc
này. Mọi thứ trở nên trống rỗng và mù mịt. Tôi cần một tia nắng để có thể hi vọng
mà bước tiếp qua những ngày đen tối này…
Trong khi đang nghĩ xem có nên vào hàng game Đạt giải sầu không thì tôi bỗng
thấy một con bé đang ngồi khóc. Có khi nó cũng lâm vào hoàn cảnh giống tôi.
Bình thường thì chắc tôi cũng lờ đi thôi nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại hỏi
nó:
- Này, cũng vừa biết kết quả thi quận à?
Nó ngơ ngác nhìn tôi, mắt vẫn còn đỏ hoe:
- Sao cơ ạ?
- À, chắc không phải. Thế sao lại khóc?

- Titi chết rồi.
- Titi của HKT á?
- Không, đó là em chuột hamster của em.
- À, thì ra là vậy.
Tôi thầm nghĩ bọn con gái đúng là khó hiểu. Có mỗi một con thú nuôi chết thôi mà
cũng khóc.
- Thôi đừng khóc nữa. Titi chắc được lên thiên đường rồi. Ở trên đấy rất vui.
- Em buồn lắm. Ở nhà có mỗi nó làm bạn với em. Có chuyện gì em cũng kể cho
Titi nghe.
- Thôi được, bây giờ anh sẽ thay Titi làm bạn với em.
Con bé chợt mỉm cười, mắt vẫn còn ướt lệ.
- Thật chứ ? Cám ơn anh.
Tôi và con bé quen nhau từ đó. Nó tên là Như, năm nay học lớp bảy, kém tôi một
lớp. Đó là một con bé rất kì lạ, không giống bất kì đứa con gái nào mà tôi từng gặp.
Trong khi bọn con gái lớp tôi phát rồ lên vì các oppa xứ Hàn thì Như chỉ nghe mỗi
nhạc thiếu nhi. Mỗi lần hứng lên là nó lại hát bài ‘Con khóc nhè’ cho tôi nghe. Tôi

về tra Google với Zing mãi mà chả thấy có bài hát nào như thế nên cứ nghi là nó tự
nghĩ ra bài đó. Rồi ngôn ngữ của nó cũng chẳng giống ai, ví dụ con thú nào cũng là
‘em’, ngủ thì là ‘khò khò’ còn đá viên trong tủ lạnh thì gọi là ‘pha lê tuyết’. Như
giống như một thiên thần lạc xuống trần gian. Nó quá ngây thơ và trong sáng. Điều
đó không phải lúc nào cũng tốt. Bởi vì mặt đất này không phải là thiên đường. Thế
giới này đầy rẫy những điều xấu xa và ta không thể cứ hành động như thể mình
đang ở trên mây. Tôi rất ghét Như những khi nó dốc hết tiền trong túi cho những
bà lão hay những đứa trẻ ăn xin. Mẹ tôi nói rằng những người ăn xin kiếm được
nhiều tiền hơn cả những người lao động chân chính. Nhiều người làm giàu từ ăn
xin hay hóa trang để làm cho mọi người thương cảm. Tôi không thích lòng tốt của
mình bị lợi dụng nên không bao giờ cho tiền những người đó. Tôi đã cố giải thích
cho Như hiểu nhưng nó không chịu nghe.
- Em phải biết quý trọng đồng tiền cha mẹ mình mất bao công sức bỏ ra chứ. Đừng
đưa nó cho những người không xứng đáng.
- Nhưng em thấy cha mẹ em chả tốn công sức gì cả.
Tôi uất ức đến chết đi được mỗi khi nó cãi cùn. Nhưng đúng là nhà nó rất giàu mà
chả phải làm gì cả. Nó bảo bố nó có mấy mảnh đất trên phố cho thuê. Mỗi tháng
chỉ ngồi rung đùi thôi cũng có cả trăm triệu rơi vào túi. Chưa kể những công việc

kinh doanh khác mà nó không biết rõ. Nhưng mặc dù là con nhà giàu, cuộc sống
của nó không hề hạnh phúc…
Một chiều mưa lê thê, tôi vội chạy từ trường về thì bắt gặp bóng hình quen thuộc
của con bé đang ngồi bất động trên ghế đá, mắt đăm đăm nhìn ra mặt hồ mênh
mông. Tôi liền chạy đến chỗ nó hỏi :
- Em bị hâm à, sao lại ngồi giữa trời mưa vậy?
Nó vẫn nhìn xa xăm như không hề nghe thấy câu hỏi của tôi. Rồi nó từ tốn nói :
- Em nhớ ngày mẹ mất trời cũng mưa thế này.
Tôi lặng đi.
- Em nói gì ? Mẹ em mất lúc nào ? Hôm trước em mới kể mẹ em vừa mua xe còn
gì ?
- Mẹ Hằng là mẹ kế của em. Mẹ Phương của em mất ba năm trước rồi.
Tôi liếc nhìn đôi mắt Như. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là sự trống rỗng.
- Em nhớ mẹ em lắm. Nhiều lúc em rất muốn lên thiên đường để được gặp mẹ.
- Nhưng còn bố em. Bố sẽ rất buồn khi phải xa em.

