
Mùa lá rụng

Dường như em vẫn đứng đó, nụ cười như gom hết cái vàng của lá, cái dịu nhẹ
của lá và cái màu xanh của bầu trời. Nụ cười hư ảo của kỉ niệm.
Phố trở mình sang mùa. Phố đầy gió. Xào xạc. Mùa đã về. Mùa lá rụng. Phố khoác
trên mình chiếc áo vàng rạng rỡ của lá.
Đã bao nhiêu mùa lá rụng đi qua từ ngày ấy tôi không còn nhớ nổi nữa. Mùa lá trở
nên xa xôi với tôi ở cái tuổi hai mươi buồn bã cùng với sự ra đi của em. Nhưng rồi
bất chợt cũng có những buổi chiều như buổi chiều này, từ ban công lộng gió của
phòng mình, tôi vẫn để đôi mắt dừng lại nơi con phố quen thuộc ấy như vô thức từ
tận đáy sâu tâm hồn. Dưới phố, hình như lại thấy một dáng người đang bước trên
thảm lá vàng ấy… Mỏng mảnh, hao gầy như chìm trôi trong hư không.
Mùa lá rụng…
Thành phố ngập trong những đám lá vàng bay. Mỗi buổi chiều đi bên em đã thành
một thói quen đẹp, khiến tôi ngóng trông từng giờ phút. Tôi vẫn nhớ lần tôi và em
bước song song trên phố lá, tôi cứ thích hỏi em những câu hỏi vu vơ cũ kĩ. Tôi hỏi
chỉ bởi tôi luôn cảm giác trong em có điều gì đó cần được nói ra.

-Em thấy thế nào?
-Thấy gì? Đi như thế này á?
-Ừ. Có thích không?
-Em đã quen với phố lá từ những ngày em còn là một đứa trẻ con đi còn không
vững. Với em, bước đi trên phố lá không phải đơn giản là thích, mà nó thực sự là
tình yêu. Yêu đến mê muội. Em chỉ sợ một ngày nào đó em không thể nhìn và
bước đi trên phố khi mùa lá về nữa anh ạ.
Em nhìn tôi cười, có chút gì buồn buồn. Em lại im lặng quay trở về với những
chiếc lá dưới chân mình, bỏ mặc tôi băn khoăn đứng nhìn em.
-Em cảm giác được những chiếc lá ấy. Đã lìa cành mà hình như vẫn còn linh hồn.
Nhưng khi em bước lên nó, em nghe tiếng lá vỡ ngay dưới chân mình. Hình như

lúc ấy lá mới chết hẳn. Chết vụn vỡ. Em cảm thấy sợ. Sợ hãi những tiếng vụn vỡ
ấy như một nỗi ám ảnh, cả trong giấc mơ em cũng mơ thấy chúng nằm nát dưới
chân em. Nhưng em phải làm như vậy, cũng giống như cách em phải tập quen với
nỗi sợ hãi của chính mình.
Em nói mà không nhìn tôi. Em cũng khiến tôi sợ. Bước chân bên dưới gần như do
dự. Tôi có cảm giác hoàn toàn khác em. Tôi đã cố nói điều đó cho em hiểu.
-Em nói gì vậy? Anh cảm giác lá vàng bình yên mà.
-Chỉ bình yên đối với chúng ta thôi. Cảm giác như… Thôi, có lẽ mùa sau, phải rồi,
có lẽ mùa sau em cũng sẽ có được cảm giác giống anh. Khi em không còn sợ nữa.
– Em thì thầm, như chỉ để gió và lá lắng nghe tiếng mình.
Đi hết mùa lá rụng, em vẫn giữ trong mình cái dáng vẻ mong manh ấy. Tôi vẫn
còn nhớ, tôi đã quen em cũng vào một mùa lá rụng buồn xác xơ của cái tuổi mười
tám. Khi tôi chỉ là một cậu bé ngoài Bắc, đen nhẻm mới chuyển đến thành phố
phương Nam đầy nắng xa xôi này. Em ở đối diện nhà tôi. Mười sáu tuổi. Em xinh

nhưng xanh xao và nhỏ bé quá so với cái tuổi của mình. Chính em và những buổi
chiều gió ngồi em bên em đã đem lại cho tôi những cảm giác bình yên của một
mùa lá. Chưa bao giờ tôi thấy lá vàng ở đâu đẹp đến thế!
Mùa lá rụng về, tôi và em mải mê bên nhau trong miên man điệp khúc gió lá.
Những chiếc lá xà cừ vàng rực nắng xoay xoay giữa chênh vênh đất trời rồi nhẹ
nhàng chạm vào đất. Em thường bước đi trên thảm lá ấy, có khi lại ngồi lặng im
nhặt từng chiếc lá vàng xếp đặt vào trong lòng bàn tay. Ánh mắt em sâu dần, như
đầy vơi biết bao suy tư đã hằn lên tuổi. Những khi ấy, em như chẳng còn là em
đang thuộc về tôi nữa. Dường như em bay đi theo gió và lá nơi nào đó. Tôi biết em
yêu những chiếc lá mong manh kia đến tận cùng trái tim mình, nhưng tôi cũng
chưa bao giờ hết băn khoăn. Em yêu lá đến vậy, tại sao lại cứ muốn làm lá vỡ nát?
Thêm một mùa lá rụng...
-Em đã hết sợ? – Tôi hỏi em khi em bước đi nhẹ nhàng trên những thảm lá vàng
ấy. Bây giờ chính tôi lại cảm thấy đau khi nhìn những chiếc lá vỡ dưới chân em.

