Mùa lá rng
Dường như em vn đứng đó, nụ cưi như gom hết cái vàng ca lá, cái du nh
ca lá và cái màu xanh ca bu tri. N cưi hư o ca k nim.
Ph tr mình sang mùa. Ph đầy gió. Xào xạc. Mùa đã v. Mùa lá rng. Ph khoác
trên mình chiếc áo vàng rng r ca lá.
Đã bao nhiêu mùa lá rụng đi qua từ ngày y tôi không n nh ni na. Mùa lá tr
nên xa xôi vi tôi i tui hai mươi bun cùng vi s ra đi của em. Nhưng ri
bt cht cũng những bui chiu như bui chiu này, t ban ng lng gió ca
phòng mình, i vn để đôi mắt dng li nơi con ph quen thuc y như vô thc t
tận đáy u m hồn. Dưới ph, hình như li thy mt dáng người đang bước trên
thm lá vàng y… Mng mnh, hao gy như chìm trôi trong hư không.
Mùa lá rng…
Thành ph ngp trong những đám vàng bay. Mỗi bui chiều đi n em đã thành
một thói quen đẹp, khiến i ngóng trông tng gi phút. Tôi vn nh ln i em
bước song song trên ph lá, i c tch hi em nhng u hi vu vơ cũ kĩ. i hỏi
ch bi tôi luôn cm giác trong em có điều đó cần đượci ra.
-Em thy thế nào?
-Thy gì? Đi như thế này á?
-. Có thích không?
-Em đã quen vi ph lá t nhng ngày em n một đứa tr con đi còn không
vng. Vi em, bước đi trên phố lá không phải đơn gin thích, mà thc s
tình u. u đến mui. Em ch s một ngày nào đó em không thể nhìn
bước đi trên ph khi mùa lá v na anh .
Em nhìn i cười, ct bun bun. Em li im lng quay tr v vi nhng
chiếc lá dưới chân nh, b mặc tôi băn khoăn đng nhìn em.
-Em cm giác được nhng chiếc y. Đã a nh hình như vn n linh hn.
Nhưng khi em bước lên nó, em nghe tiếng lá v ngay dưới chân mình. Hình như
lúc y lá mi chết hn. Chết vn v. Em cm thy s. S hãi nhng tiếng vn v
y như mt ni ám nh, c trong gic mơ em cũng mơ thy chúng nm nát dưới
chân em. Nhưng em phi m như vy, cũng ging như ch em phi tp quen vi
ni s hãi ca chính mình.
Em nói không nhìn tôi. Em cũng khiến tôi s. Bước chân n dưới gn như do
d. Tôi có cm giác hn toàn khác em. Tôi đã c nói điu đó cho em hiu.
-Em nói vy? Anh cm giác lá vàng bình yên mà.
-Ch bình yên đối vi chúng ta thôi. Cm giác nhưThôi, l mùa sau, phi ri,
l mùa sau em cũng sẽ có được cm giác ging anh. Khi em không n s na.
– Em t thm, như ch để gió và lá lng nghe tiếng mình.
Đi hết mùa lá rng, em vn gi trong mình i dáng v mong manh y. Tôi vn
còn nhớ, i đã quen em cũng vào mt mùa rng bun xác xơ ca i tui mười
m. Khi i ch mt cu ngoài Bắc, đen nhẻm mi chuyn đến thành ph
phương Nam đầy nng xa i này. Em đi din nhà i. Mười sáu tui. Em xinh
nhưng xanh xao và nh quá so vi cái tui ca mình. Chính em nhng bui
chiu gió ngi em bên em đã đem lại cho i nhng cm giác bình yên ca mt
mùa lá. Chưa bao gii thy lá vàng đâu đẹp đến thế!
Mùa rng v, i em mải n nhau trong miên man điệp khúc gió lá.
Nhng chiếc xà c vàng rc nng xoay xoay giữa chênh vênh đất tri ri nh
nhàng chạm vào đt. Em thường bước đi trên thảm y, có khi li ngi lng im
nht tng chiếc lá ng xếp đặt vào trong lòng n tay. Ánh mt em sâu dn, như
đầy vơi biết bao suy tư đã hn lên tui. Nhng khi y, em như chng n em
đang thuộc v tôi na. Dường như em bay đi theo gió và lái nào đó. Tôi biết em
yêu nhng chiếc mong manh kia đến tn cùng trái tim mình, nhưng tôi cũng
chưa bao gi hết băn khoăn. Em yêu lá đến vy, ti sao li c mun làm lá v nát?
Thêm mt mùa lá rng...
-Em đã hết s? Tôi hi em khi em bước đi nhẹ nhàng trên nhng thm vàng
y. Bây gi chính tôi li cm thấy đau khi nhìn nhng chiếc lá v dưới chân em.