MÙI CUỘC SỐNG

Dường như những nghệ sĩ thuộc nhóm Hanoilink được sinh ra là để thuộc về nghệ

thuật. Họ đam mê một thứ nghệ thuật thuần chất, không pha tạp, không khoe mẽ

qua cuộc triển lãm “cuộc sống mùi” vừa qua, khán giả và những người yêu cái đẹp

đã phần nào cảm nhận được điều này.

Mặc dù những dòng chảy của nghệ thuật đương đại đang tuôn trào mạnh mẽ, mở ra

hàng loạt những art festival, những mega exhibition - Là những người trẻ nhưng

những thành viên của Hanoilink luôn tự ý thức được vai trò và vị trí của mình ở

trong dòng chảy sôi động đó. Họ đã tự biết kể câu chuyện của chính mình, tự giãi

bày trăn trở của mình qua những sáng tác nghệ thuật, mang đậm chất dân

tộc,không lai căng,hay màu mè hoa mĩ.

“Tôi cứ trôi đi trong sự thờ ơ,và yên tâm với chuyện mình chỉ cần có một con

đường nhỏ để đi,một căn nhà để sống, một cái cây để chăm, một chiếc mũ đội đầu

và một đôi găng để tránh cho mình bị trầy xước”, đó chính là tâm sự của Đặng Tú

Thư.

Hay “...mọi người luôn cố tìm đến chỗ sáng, chỗ sáng là chuẩn mực đúng đắn, là vị

trí cạnh tranh của đám đông. Ai cũng cố len chân vào chỗ sáng để tại vị, mà chỗ

sáng luôn tỏa nhiệt hấp dẫn nên đồng thời cũng là chỗ nóng ,vào được đó anh sẽ

toát mồ hôi ra và thấy được mùi của chính mình...” của Đặng Hoài Văn nói về tác

phẩm của mình.

Tất cả những tâm sự chân thành đó đều bắt nguồn từ quá trình trải nghiệm cuộc

sống của từng nghệ sĩ.Họ đón nhận cách hành xử của cuộc đời bằng một tâm thế

tinh nguyên. Không bẳn gắt hay trách cứ gì cuộc sống cả, vì họ hiểu rằng họ cũng

chính là một phần ở trong đó, dù gì thì họ vẫn thực tâm muốn đóng góp phần lực

nhỏ bé của mình vào đó, không nhiều nhưng cũng có những niềm vui, chân thành

là thế .!

Tôi được nghe một câu thế này : “Sự dối trá vẫn ngự trị bên trong, không thể nhìn

thấy bằng mắt thì tôi ngửi thấy “ thật tuyệt nếu như tôi có được cái lỗ mũi như của

anh ta.Mà thực ra chắc gì lúc đó tôi đã vui vì cái mũi thính của mình, cũng chả biết

nữa.Nhưng ở đây tính “đa diện” đã được đề cập tới. Chẳng phải Cấn Ngọc Trúc đã

nói rằng “Một cái hố xí kiểu classic style với vỏ ngoài mạ vàng bọc vải sang

trọng,thoảng mùi nước hoa đắt tiền.Với vẻ ngoài hào nhoáng như vậy nhưng nó

vẫn bốc mùi...” Anh muốn nói rằng bản chất là cái không thể che đậy ,cũng như cái

hố xí ,dù ở dạng nào đi chăng nữa thì nó cũng bốc mùi.

Có cùng quan điểm với Trúc là Nguyễn Khắc Chính ,được thể hiện qua tác phẩm

mang tên mùi mỹ phẩm với thông điệp rằng: ai cũng cần đẹp đặc biệt là phụ nữ

,nhưng đôi khi họ đã tự đánh mất đi cá tính riêng của mình để đổi lấy vẻ đẹp được

nhân bản như những nàng mannequin trong tủ kiếng. Thật tai họa nếu như đến một

ngày chúng ta ai cũng giống nhau như thế.

Với nhiều cách thể hiện ,cùng nhiều chất liệu sáng tác như sắp đặt bằng tre nứa

,bếp than, hay ảnh in trên chất liệu plastic, videoart... Mười ba tác phẩm là mười ba

tính cách, và cũng chừng đó thông điệp đã được Hanoilink gửi tới cho người xem.

Qua đây chúng ta cũng phần nào thấy được sự hăng say cống hiến của họ cho niềm

đam mê nghệ thuật, một thứ nghệ thuật lấy bản thể nghệ sĩ là trung tâm của sự

sáng tạo nhưng hướng tới cộng đồng bằng sự chân thành sẻ chia.