Người đàn bà điên
Cuc đời vn chng ai i trước được điều gì. Đã nghit ngã s li gặp đắng
cay...
***
Ngày y, ngày bố bỏ đi theo người đàn bà khác nó còn nhlm, mi lên 5, cái
tuổi chưa đủ hiểu thế nào là ni đau của mt người con mt đi tình yêu thương t
người cha.
Mẹ nó thì khác. Mỗi khi nó chạy đi nô đùa với bạn trong xóm về, nó thường
thấy mẹ ngi lặng yên, thẫn thờ trên bậc thềm nhà, mt dõi nhìn xa xăm. Nó chỉ
nghĩ "Sao chiu rồi mchưa nu cơm?" thế là nó sà vào lòng mẹ, nũng nịu:
- M ơi, con đói.
Mẹ nó không đáp mà quàng đôi tay sạm nâu vì sương gió ôm chặt lấy nó, bờ vai
mẹ run lên. Mẹ khóc. Phi rồi mẹ nó đang khóc, tiếng khóc mẹ uất nghn i
họng chứ không nức nnhư nó mỗi khi b mẹ đánh đòn. c ấy nó sợ lm,
cũng khóc òa lên:
- M ơi, con hư à? Con không đói nữa rồi. Huhu.
Hai mẹ con nó cứ ngi ôm nhau mà khóc như thế. Trời chiều, ánh nng vàng vọt,
thê lương...
Rồi những ngày sau đó, nó thấy mmỗi ngày một trầm lặng, đôi mắt mẹ trũng sâu,
thâm qung. Có lẽ khi màn đêm buông xuống mnó đã chng thngủ, thay vào đó
là nhng giọt nước mắt lăn dài. Nó trẻ con, nó vẫn không thcưỡng li nổi những
trò chơi ca lũ bạn ngoài kia và khi đêm về, nó đã thấm mệt.ngủ ngon lành
trong vòng tay ấm áp của mẹ.
Không thy bố, thi thoảng nó có hi ngây ngô:
- Bố đâu hả m?
- Bố đi làm xa rồi con – Mẹ cố gượng ời – Con nhngoan và học giỏi cho bố
vui nha.
- Dạ. – Nó trlời nhưng trong nó dường như hình thành một cái gì đó hết rồi cái
nhí nhảnh ca tuổi thơ.
Ba năm trôi đi, mỗi ngày đôi mắt m nó thêm trũng sâu là thêm một ln nó bớt đi
thơ dại. Nó nh bố nhưng chưa một ln nó thy bố trở về. Căn nhà nhlạnh lẽo vì
vắng tiếng cười nói ca một gia đình đầy đủ. Nó muốn gn mẹ nhưng dường như
cái mẹ cần hơn nữa là hơi thở đều đều ca bố nó hằng đêm.
Lại một chiều hè tri không có nng mà thay vào đó là những đám mây đen, cũng
là một chiu nó không bao giờ quên đưc.
Tan trường, nó cùng lũ bạn ríu rít trở về nhà. Đến đầu làng, nó nghe người ta nói
mẹ nó "đang múa hát ở nhà kia kìa". Nó chẳng hiểu sao mnó lại múa hát nhưng
nó nghĩ, chắc điu đó là tồi tệ lm nên người ta mới giục nó "vnhanh lên" như
vậy. "Mẹ nó đauđâu à?". Nó thm nghĩ rồi lo lng chạy thật nhanh vnhà.
Mọi người đứng trong sân nhà nó rất đông còn mnó đang ở giữa vòng vây đó
múa và hát rất say sưa, giọng ca ấy run run như chất chứa hàng ngàn, hàng triu
nỗi đau. Nó không thtin nổi vào mắt mình. Chân tay nó rụng rời, mắt nó nhòe đi.
Hàng xóm quay sang nhìn nó vi ánh mắt thương hại, còn nó, nó đứng chết trân
nhìn mnó. Trong đầu nó, trong tim nó lúc này ch có duy nhất hai từ " thương
mẹ". Có phi mẹ nó đã phải chịu đựng, đã phi kìm nén quá nhiều, quá lâu không?
Tại sao mnó không nói ra, không gii tỏa nỗi đau ấy để giờ đây mẹ trở nên ngây
dại. Trái tim như có ai đó bóp nghẹt đớn đau. Nó khóc, tiếng khóc như xé
không gian. Nó hn bố nó, nó hận cuộc đời này.
Mẹ dừng a hát khi nhìn thy nó. Trong khóe mắt sâu thm ca m một dòng
nước mắt mn chát chất chứa đớn đau. Mẹ đến bên nó, bế nó lên, miệng mỉm cười
"Công ca của mẹ" rồi mẹ lại múa lại hát, quay tròn nó trong kng trung.
Mưa bắt đầu rơi...hòa cùng dòng nước mắt của hai con ngưi...Bóng tối bắt đầu
kéo về...Mọi người cũng dần về hết.
Từ đó mthành người ngn ngơ, ít nói, chẳng cười và thi thong lại múa hát. Mỗi
ln như thế mchạy lăng xăng khắp nơi để nó phi khổ sở đuổi theo. Nó thì nh
bé, mng manh, nó sợ màn đêmn đôi khi nó phải nhngưi kiếm mẹ.
Người ln biết ý thì tra thông cảm vi nó còn my đứa tr con nhỏ hơn hoặc tầm
tuổi nó thì hay trêu mnó và nói nó là con của người đàn bà điên. Những c như
thế nó không lao vào đánh hay chửi mắng gì. Nó lng lẽ tách khỏi những đứa xúc
phm mẹ bởi hơn ai hết nó hiểu ni đau của mvà chưa bao gihết tơng mẹ.
Hàng ngày nó chăm sóc mẹ và cgng học thật tốt để không phụ lòng mẹ. Mặc dù,
với người khác mnó là điên dại nhưng nó tin là mẹ hiểu được tình yêu thương
của nó dành cho mvà hiu được những thành qu nó đạt được. Ngày nó cầm giy
đỗ đại học, nó đã thy m cười trong giọt c mt của hnh phúc.
Ngày nó ra đi, nhìn m, nó không đành ng nhưng vì tương lai ca cả nó và m
nên nó đã gt nước mt nhhàng xóm để ý mnó giùm ri cự nự bước lên xe, ri
xa quê hương, rời xa căn nhà nhỏ...