
Người yêu một ngày

“Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
***
“Tại sao vậy? Có vẻ thư Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hòa bình của
Hoài và người ta ư?”
“Ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn!”
Im lặng.
Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm
năm.
Ngày ấy như chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau tết thế
này này. Và Hoài nhớ thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều

đang học lớp 12. Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày
Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành
cho những người đang yêu.
Hai người hẹn nhau gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý
Thường Kiệt. Hoài đến muốn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp xin lỗi thì đã ngơ
ngác với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? À phải,“tặng Hoài
nhân ngày lễ tình yêu, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi!
Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này và còn vài lần nữa
Hoài được nhận những lời tương tự nhưng cái cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất
một lần đó. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở
nên ngại gặp mặt nhau hơn.
Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại từ chối
Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng
vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng
cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi
ngỏ, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe Hoài nói xong,
mặt xịu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì…
“Nghĩ gì vậy?”

“À, về ngày xưa thôi!”
“Hoàng cũng vậy!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
“Ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự
cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng
xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài,
rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi
họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
“Ừ, năm năm”
“Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”

Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của
Hoàng. Cho đến lúc về, Hoài cũng chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
“Hoàng có tưởng tượng ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?”
Hoàng thần người ra một lúc:
“Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó… hết ổn”.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của
cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha
thiết.
***
“Em không sao chứ?”
“Dạ em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó?”
“Không, không có!”

