
Nỗi đau của nụ cười

1.
Làn gió thu se lạnh mang theo hơi ổi chín sà vào lòng làm tâm hồn nó như được
gột rửa, thảnh thơi và dễ chịu vô cùng. Vừa tưới nước cho mấy giò lan hoàng hậu,
lan nhảy múa và xương rồng ở ban cồng, nó vừa ngân nga hát
_Này mít ướt, đừng cất cái giọng ca Chaien ấy nữa, điếc tai lắm
Nó giật mình đánh rơi cả bình tưới vào chân. Đau quá! Nó xuýt xoa mãi, khóe mắt
bắt đầu rơm rớm lệ. Phong vội vàng trèo sang ban công nhà nó, xoa bóp chân giùm
nó nhưng lại không ngừng mắng nhiếc:
_Lớn đâù rồi mà còn hậu đậu. Gọi cậu là mít ướt quả không sai, mới đó mà cũng
khóc được
Nó nói dỗi:
_ Ai khóc chứ. Chỉ là không cười thôi. Đau thì làm sao cười được. Việc của cậu
đâu mà cậu lo. Tránh ra đi, không cần
Phong không những không tránh ra mà còn kéo chân nó lại gần mình hơn. Bàn tay

Phong to rộng là thế nhưng xoa bóp lại rất nhẹ nhàng và khéo léo. Có lẽ vì Phong
đã quen với công việc anyf từ tấm bé rồi, ai bảo nó hậu đậu, suốt ngày ngã cơ chứ.
Nó nín thinh, nhắm mắt lại để tận hưởng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi có
thể kết thúc bất cứ lúc nào này. Tim nó đập rộn rã không thể trấn tĩnh được. Nó
biết nó thích Phong kể từ khi lên cấp III nhưng nó không dám tỏ tình bởi nó sợ sẽ
mất đi người bạn thân thiết nhất này
_Cô nương, mở mắt ra đi, tôi nhẹ tay lắm rồi đó. Hết đau chưa?
Nó gật đầu. Phong đỡ nó đứng dậy và buông 1 lời châm chọc:
_ Xuân mặc váy của mẹ hay sao mà lỗi thời thế? Chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả
_Kệ mình. Giờ cậu còn quản lí việc ăn mặc của mình nữa à? Không có việc gì thì
mình vào nhà đây
Phong kéo tay nó lại. Vì bất ngờ nên nó ngã dúi vào người Phong. Ôm lấy cơ thể
cao lớn, ấm áp của người con trai nó rất thích ấy, tim nó đập mạnh và mặt còn đỏ
hơn quả cà chua chín. Không muốn bị phát hiện ra sự thay đổi lạ kì trong cảm xúc

nó vội vàng lùi xa khỏi Phong và quay mặt sang hương kháctrong khi lắp bắp mãi
một lời xin lỗi :
_ Xin..xin…lỗi cậu…mình..mình không cố ý
Phong cười xuề xòa:
_Việc gì phải ngại, đây đâu phải là lần đầu chúng ta ôm nhau. Ngày xưa còn suốt
ngày ngủ chung 1 giường cơ mà
“ Hồi ấy sao giống bây giờ đươc, Phong ngốc quá!” – nó thầm nghĩ và thấy tim
mình nhói đau. Phong không để ý nó đã lớn và đã đến tuổi biết yêu, hơn nữa,
người khiến nó rung động là Phong. Có lẽ trong mắt cậu ấy, nó mãi chỉ là 1 cô
nhóc phiền phức, hậu đậu, hay khóc thôi
_ Thôi bây giờ để thiên tài trổ tài. Mình mới học thổi bài “ Forever” đấy, Xuân
nghe thử nhé
Tiếng kèn harmonica hòa cùng làn gió thu se lạnh biến khung cảnh xung quanh 2
đứa trở nên thật đẹp và làm tâm hồn nó bay bổng. Nó nhắm mắt lại, đung đưa theo
tiếng nhạc tưởng tượng nó và Phong đang đùa giỡn trên những thung lũng xanh

mướt cỏ và thơm lừng những hoa. “ Would you wait for me forever? “ Nó cũng
muốn hỏi Phong câu đó. Liệu phong có thể đợi nó cho đến khi nó đủ dũng cảm để
nói ra tình cảm của mình và lúc đó, liệu Phong có chấp nhận nó không?
_Sao? Xuân thấy thế nào?
Nó chưa kịp trả lời thì đi động của bạn đổ chuông. Phong bắt máy, bên kia vang
lên 1 giọng nữ trong trẻo. Có lẽ là Bảo Yến, 1 người cũng rất yêu phong. Bảo Yến
là thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, xinh đẹp lại tài năng, nó căn bản không thể
so bì với cô ấy dù người ta luôn nói rằng “ nhất cự li, nhì tốc độ”. Phong dường
như đã quên mất sự tồn tại của nó, cú thể vui vẻ trò chuyện rồi trèo qua ban công
đi về nhà, bỏ lại mình nó thẫn thờ nhìn theo.
Gạt dòng nước mắt lăn dài trên má, nó tự nhủ:
_Không được khóc, Phong ghét người nào mít ướt. Mình phải cười chứ, như thế
Phong mới vui

