
Nửa đêm, cơn đau đầu
và tình một đời

Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là
nàng...
***
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo tỏa sáng bao trùm vạn vật. Khi những tia sáng mỏng manh
ấy len qua rèm cửa và nhuộm bạc một góc phòng, cũng là lúc anh tỉnh dậy..
Đã nhiều đêm thế này, anh hay thức giấc vào nửa đêm... Khoảnh khắc vạn vật đắm chìm
trong giấc ngủ, thật dịu dàng và yên tĩnh. Anh khẽ cựa nhẹ, quay sang nhìn vợ mình,
người mà cách đây gần 1 năm anh đã cùng nắm tay đi vào lễ đường, trao nhau lời hẹn
ước trọn đời, cô đang nằm ngủ thật ngon lành bên cạnh anh. Giờ đây cô đang mang trong
mình giọt máu của anh.
Anh có vui không? Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng sao đêm nào anh cũng thức dậy vào nửa
đêm, chỉ để nhìn gương mặt của cô, chỉ để cố gắng tỉnh lại mà nhận ra bên cạnh anh giờ
đây không phải là nàng, không phải người con gái anh yêu da diết trong suốt 5 năm qua...

Một cơn đau buốt trên đỉnh đầu lại kéo đến, bất ngờ không báo trước, anh bình tĩnh đón
nhận như bao lần nó cũng đã đến mà chẳng có lần nào nói trước với anh.
Sau khi tổ chức đám cưới, anh hay đau đầu như thế. Cũng chẳng rõ nguyên nhân tại sao,
nhưng có lẽ sâu thẳm trong anh hiểu tại sao cái thân anh lại làm khổ anh như thế, chẳng
qua là anh muốn làm ngơ, không quan tâm lý do tại sao anh lại hay đau buốt như thế.
Mặc kệ cô và mẹ suốt ngày lải nhải bảo anh đi bệnh viện khám đi. Anh thường tự nhủ
"Bệnh từ trong tâm phát ra thì có thuốc nào mới chữa được đây?" và cười xòa "Có sao
đâu, mọi người cứ khéo lo, không phải khám gì hết, khỏi ngay ấy mà."
Tiếng điều hòa chạy ro ro trong phòng làm dịu đi cái yên tĩnh đến đáng sợ trong đêm hè
oi bức. Anh khẽ nhẹ mở cửa để cô không tỉnh giấc và bước ra ban công, tay không quên
mò tìm bao Marlboro bạc hà trong hộc bàn cùng chiếc zippo sáng bạc. Màn đêm tịch liêu,
luôn là đêm của riêng anh, để anh tha thẩn với khói thuốc và nghĩ về nàng giờ này cũng
đang chìm trong giấc ngủ ở nơi phương trời xa, chẳng biết nàng ngủ có ngon không?
Anh biết nàng vẫn yêu và chờ mong anh, nhưng chưa 1 lần nào anh đủ can đảm cầm điện
thoại lên mà nhắn tin trả lời nàng. Anh khi xưa cưới vợ cũng chỉ để có đủ quyết tâm mà
rời xa nàng, giờ anh làm sao dám liên lạc để nàng lại khóc ròng và nhớ thương anh? Anh
đã yêu nàng, yêu quá nhiều, tất cả yêu thương trong con người khô khan như anh đã dành
trọn cho nàng, cho tình đầu dấu yêu của anh.
Khẽ thở dài, làn khói tỏa lan nhẹ vào không trung. Anh hít thở sâu làn không khí trong
lành của đêm, của một cuộc sống không giả dối và bộn bề những lo toan. Anh ghét nằm
điều hòa, thứ nhất vì không tốt cho sức khỏe mỗi khi ra ra vào vào giữa phòng điều hòa
mát rượi và không khí oi bức bên ngoài, thứ hai vì anh thấy nó giả tạo làm sao ấy, giả tạo
như cuộc sống của anh giờ đây vậy.
"Tất cả những gì đã thuộc về em thì sẽ mãi mãi chỉ là của em thôi, em biết không?"
"Em chẳng biết, em cũng chẳng tin, anh là của em nhưng giờ anh đã là chồng của người
khác còn gì."
Chỉ nhẹ nhàng những lời tận sâu trong tim thế thôi, anh và nàng đã khóc. Anh cũng thấy
mình thật hay, luôn luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ và thực tế, nhưng khi ở bên nàng,
anh lại đắm say và chìm vào thế giới lãng mạn mộng mơ của nàng. Chỉ khi ở bên nàng,

nước mắt của anh mới được tuôn ra tự do tuân theo cảm xúc chứ không bị ngăn lại bởi lý
trí như khi anh ở bên cô.
Anh và nàng đã yêu nhau biết bao, mặc cho bao người ngăn cấm, vì quá nhiều lý do như
anh và nàng không hợp tuổi, gia đình hai bên không hợp, không môn đăng hộ đối. Nhưng
nàng vẫn yêu anh, yêu bằng thứ tình yêu ngây thơ trong sáng và sẵn sàng hy sinh tất cả
chỉ để thấy anh cười.
Anh cũng yêu nàng như thế, yêu bằng con tim lần đầu biết rung động trước 1 người con
gái. Anh yêu tất thảy những gì thuộc về nàng, yêu nụ cười trong sáng ngọt ngào ấy, yêu
đôi môi xinh thường líu lo những chuyện không đầu không cuối, yêu vòng tay quàng ôm
cùng những nụ hôn nồng nàn và cơ thể mềm mại của nàng.
Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là nàng. Anh
đã rời xa nàng, để nàng có một cuộc sống tốt hơn mà người con trai kia có thể mang lại
cho nàng. Anh thấy mình không xứng, anh sợ anh không thể khiến nàng hạnh phúc. Đối
với con người thực tế như anh, hôn nhân không chỉ có mình tình yêu mà còn nhiều thứ
khác.
Nhưng nàng lại là người quá ngây thơ và lãng mạn, nàng đã nói nàng có thể từ bỏ tất cả
để ở bên anh, bên người nàng yêu.

Nhưng anh không muốn thế, anh muốn nàng yêu người con trai ấy, một bác sĩ với tiền đồ
xán lạn, với lương cao ngất ngưởng và với một gia đình nhà chồng (nếu nàng cưới người
ấy) yêu thương nàng. Anh không muốn nàng hi sinh tương lai tươi sáng đó chỉ vì một
thằng không có chí tiến thủ và không có việc làm như anh. Qua những đêm dài trằn trọc
không ngủ và nước mắt ướt đẫm gối, anh đã suy nghĩ bao lâu mới có thể đưa ra quyết
định cưới một người mà anh không yêu. Để anh và nàng có thể rời xa nhau, để nàng được
bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà nếu ở bên anh nàng sẽ không bao giờ có được.
Anh đã quá ích kỷ khi đưa ra quyết định như thế. Anh đã không quan tâm nàng đau khổ
thế nào. Hai đứa đã hẹn chờ nàng ra trường là sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng như
ước mơ của nàng, nàng đã nói " Em chỉ cưới người em yêu, và người đó là cún, cún ạ.
Mà này, cả đời em chỉ cưới một lần thôi, nên không làm qua loa được đâu nhé."
Hoành tráng ở đây, theo nàng, không phải là phung phí tiền của để tổ chức đám cưới ở
khách sạn đắt tiền hay là đặt nhiều món ăn ngon, mời nhiều người có máu mặt. Đối với
nàng, nàng chỉ cần sự đơn giản nhẹ nhàng thôi, nhưng đám cưới phải nhiều hoa, hoành
tráng về hoa! Nàng của anh yêu hoa. Nàng yêu động vật, yêu thiên nhiên và ngây thơ quá
đỗi. Ở bên nàng, anh khám phá ra một thế giới khác thật tuyệt mà anh chưa từng nghĩ tới,
anh cứ ngất ngây đắm mình vào tình yêu với nàng.
Nhưng một ngày, anh nhận ra, nếu hai đứa kết hôn, anh sẽ không được sống mãi trong
thế giới của nàng mà nàng phải hòa nhập vào thế giới của anh, cái thế giới hỗn độn và
phức tạp ấy - nơi chỉ có những con người bon chen, giẫm đạp lên nhau mà sống. Thế giới
không có phấn đấu, ước mơ mà chỉ là cố gắng bám trụ vào vài ba thứ họ đạt được trong
đời. Thế giới tối tăm và dối trá ấy của anh... Nàng làm sao chịu đựng được?
Khói thuốc vẽ một vệt dài chạy loằng ngoằng như chú rắn biển đang trườn mình bơi vào
không khí và biến mất vào màn đêm. Anh lại thở dài.

