
Perfect - Kì 2: Tin đồn

Và Chi ngồi nghĩ. Không phải là Chi không hiểu “tiện đủ trăm
đường” là gì, mà vì nó đang thắc mắc. Hóa ra đây là lý do mà
Hoàng Anh đang yên đang lành lại muốn học đại học ngoài Hà Nội.
Chi nhìn Hoàng Anh không chớp mắt. Nó bất ngờ, không phải vì lời đề
nghị, mà bởi vì Hoàng Anh cuối cùng lại là người mở miệng trước. Từ
tối tới giờ, Chi vẫn tưởng nó đang ngồi cạnh một bức tượng không biết
nói năng.
-Tại sao? - nghệt ra một lúc, Chi mới bật ra được một câu ngớ ngẩn.
-Ủa? Thế cậu thích cả trường biết tôi và cậu ở chung nhà lắm à?
-Thì coi như là cậu ở trọ nhà tôi thôi mà. Còn bố mẹ tôi kia kìa, đâu có
phải chỉ có hai đứa đâu mà sợ- Chi cười hí hí.
-Đương nhiên là vậy, nhưng đừng ai biết thì cũng tốt hơn. Tôi cũng chỉ ở
đây có mấy tháng thôi, cứ như thế là tốt nhất.

Chi hơi lưỡng lự. Thật ra nó đã định kể hết chuyện nó đang ở cùng nhà
với “khối trưởng” cho Vy nghe vì cần con bé cho lời khuyên làm thế nào
để thằng bé đó chuyển nhà càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, sau khi
Hoàng Anh nói thế này, nó cũng phải nghĩ lại. Nó vốn ưa cuộc sống yên
lành, sợ hãi tất cả các thể loại nổi tiếng. Hạnh phúc của nó là trở thành
một phần của đám đông, nó chẳng muốn là núi cao để mọi người
ngưỡng mộ, hay là cái bia để mọi người ném đá. Nó đang sống rất ổn,
chẳng tội gì phải xáo trộn lên làm gì. Bọn con gái trong trường mà biết

nó đang ở cùng “khối trưởng” thì có mà… Chỉ nghĩ đến thôi Chi đã rùng
mình.
-Ừ, được rồi. Cậu cũng phải cẩn thận đấy.
-Không cần cậu phải nhắc- Hoàng Anh đặt cái cốc lên bàn, rồi lẳng lặng
đứng dậy về phòng. Cái ghế sofa được trả lại cho Chi, nhưng nó chẳng
còn hứng thú gì xem phim, nên cũng uể oải đi đánh răng rồi lết về cái ổ
của nó.
Đi học chính thức đã hơn một tuần, tất cả cũng bắt đầu đi vào guồng
quay. Chi làm quen dần với những tiết học chiều buồn ngủ đến rụng
mắt, hay những ca học sáng điểm danh lúc 7h05 khiến nó phải chạy tóe
khói cho kịp giờ. Bạn bè cũng có thêm một số, nhưng hầu như Chi chỉ
chơi với Vy, hai đứa lúc nào cũng ngồi cạnh nhau. Có nhiều người mất
đến hàng chục năm mới có thể thành bạn, nhưng cũng có những người
chỉ một ngày cũng thành tri kỉ. Thế đấy, đâu đâu cũng toàn những
nghịch lý mà chúng ta phải chấp nhận.

Từ hôm nói chuyện với Hoàng Anh, Chi đã cố gắng khi ở cạnh Vy
không nhắc đến con trai, vậy mà không hiểu hôm nay con bé ăn phải cái
gì tự nhiên à một tiếng rồi nói nhỏ:
-Mà này, mày vẫn có vấn đề với con trai phải không? Mày không biết
chứ, cái hôm đầu tiên, nhìn mặt mày thê thảm lắm í. Cau cau có có, cái
sự cau có chỉ xuất hiện khi có sự tác động của một cậu con trai, hehe. Kể
đi kể đi, hôm nay máu quân sư của tao lên cao quá- Chi và Vy đã
chuyển sang xưng hô mày-tao. Sau mấy ngày cậu cậu tớ tớ, hai đứa đã
tự thú thực với nhau là “không chấp nhận nổi”
-Tao không phải đã nói với mày 1000 lần là vấn đề duy nhất với con trai
của tao là tao không quen bất cứ một đứa con trai nào à?- Chi cười méo
xệch.
Vy nheo mắt nhìn nó không tin. Nhưng con bé không bao giờ gặng hỏi
những gì mà người khác không thích nói nên nó để cho Chi yên. Nói là
để yên, nhưng chỉ được 5 phút sau Vy lại khều khều:

