
178
RỐI LOẠN ĐỘNG TÁC ĐỊNH HÌNH
1. ĐỊNH NGHĨA
Các động tác định hình là những động tác lặp đi lặp lại có chủ ý, thường theo nhịp,
xảy ra ở trẻ em bình thường, và có tần suất tăng lên ở trẻ em được chẩn đoán rối
loạn phát triển lan tỏa và hội chứng chậm phát triển tâm thần.
Theo ICD-10, rối loạn động tác định hình là những động tác tự ý, lặp đi lặp lại, định
hình, không chức năng, và thường có nhịp không phải là triệu chứng của một trạng
thái bệnh tâm thần hay thần kinh.
2. NGUYÊN NHÂN
Các nguyên nhân gây rối loạn động tác định hình có thể được xem xét từ quan điểm
của các yếu tố hành vi, các yếu tố phát triển, và xem xét trong bối cảnh về chức
năng và sinh học thần kinh.
Một số hành vi định hình ở trẻ nhỏ có thể là bình thường.
Sự tiến triển của những hành vi định hình từ trẻ chập chững biết đi đến trẻ lớn
thường phản ánh một rối loạn phát triển, như chậm phát triển tâm thần hoặc một số
rối loạn phát triển lan tỏa.
Yếu tố di truyền: hội chứng Lesch-Nyhan, do đột biến gen lặn liên kết NST X bao
gồm các đặc điểm: chậm phát triển tâm thần, tăng acid uric máu, co cứng và các
hành vi tự gây thương tích. Các động tác định hình khác (cắn móng tay) có tính chất
gia đình.
Yếu tố tâm lý xã hội: các hành vi như đập đầu có liên quan đến tình trạng bị bỏ bê
hoặc bỏ rơi.
3. CHẨN ĐOÁN
3.1 Chẩn đoán xác định:
Các động tác định hình có xu hướng xảy ra nhiều nhất ở những trẻ có chậm phát
triển tâm thần hoặc một rối loạn phát triển lan tỏa.
Những động tác không gây hại bao gồm: động tác lắc lư thân mình, lắc đầu, rứt tóc,
xoắn tóc, chéo ngón tay hay vỗ tay.
Cắn móng tay: bắt đầu sớm nhất năm 1 tuổi và tăng lên cho đến khi 12 tuổi. Tất
cả các móng tay đều bị cắn. Hầu hết các trường hợp không đủ nặng để đáp ứng
tiêu chuẩn chẩn đoán theo ICD-10. Cắn móng tay thường có liên quan đến các
trạng thái rối loạn cảm xúc như lo âu hay buồn chán. Các trường hợp nặng xảy ra
ở trẻ phát triển tâm thần nặng hoặc tâm thần phân liệt thể paranoid.
Các tác phong định hình gây hại bao gồm: các động tác đập đầu lặp đi lặp lại nhiều
lần, tự tát vào mặt, chọc vào mắt, cắn vào tay, vào môi và các bộ phận khác của cơ
thể. Trong trường hợp nặng, có thể đưa tới hành vi tự cắt một bộ phận của cơ thể
một cách nghiêm trọng và tổn thương đe dọa tính mạng, và nhiễm trùng thứ phát và
nhiễm trùng huyết có thể đi theo tổn thương do tự gây ra.