Tạm biệt - Kì 1: Chị và em gái
Ch nó là một đứa con hoàn ho - biết nghe li, hc hành gii giang, li còn
biết đánh đàn violin rất hay na. Còn nó là một đứa con kém ci. Trí tu thì
hn chế, hay cãi li b m, tài cán thì chng có gì c...
- Li bùng học hả mày? – Piano gi điện hỏin. Vn như mọi lần Piano người
duy nhất quan tâm khi Vân chán nản bỏ học...
- Ừ, chán quá, đến lp cũng chỉ có ngủ thôi, được chữ nào vào đầu đâu... Vân
nói, giọng vừa chán nản, mà vừa hơi chút nũng nịu...
- Mày không nên như thế - Piano tiếp tc phải đi học chứ, cứ chán mà bthì bao
gimới chữ nào vào đầu được. ăn gì chưa thế, lại nhịn hả, đang đâu tao
mang bánh mì đến cho.
Ln nào cũng thế, c mi khi thng bn Piano ca Vân đnh thuyết ging cho con
mt bài vi ti sinh hot tht thường, hay chán nn thi thong li bùng hc
con đang mở ming toan i mng li thng tPiano li kết thúc i
thuyết ging bng mt câu hi quan m, thế ln nào n cũng ngậm ming li
không i nữa. Trên đời này, hình như thng là người duy nht làm được điều
đó.
Vân sinh ra trong một gia đình yên m. m nay con 17 tuổi. B m con là
nhng ng chc hin lành, có 1 ch gái, hơn 1 tui. L ra cuc sng ca
chng đáng chán như Piano thường nói nếu không mt ch như
thế. Nó với chị một cặp chị em trái ngược nhau hoàn toàn. Ch một đa
con hoàn ho, thông minh, biết nghe li, hc nh gii giang, li còn biết đánh đàn
violin rt hay na. n một đa con m ci. Trí tu thn chế, hay i li
b m, i cán thì chng có c. cn ngy cnh mi ln đi họp ph huynh v
b m li mang ch ra để thuyết ging. m anh ch tht sướng, chng bao
gi phi lo nghĩ đến chuyn hc kém em c,luôn được i ra m gương, lin
luôn t cho mình i quyền được nghĩ rằng mình m anh ch n thit thòi đ
đường b m chiu em hơn này n. Chng ai hiu cho ni ng ca nhng
đứa em, c phi sng trong s so sánh mt mi ca b m h hàng vi li thy cô.
Đáng chán n nữa n, dù đã c gng hết sc, cũng chẳng bao gi ghét được
Violin ch c. Ch t năm lp 8-9 đó đã không bao gi tranh giành vi
nó. Lúc nào cũng nhường em c thôi. Nhng khi n b mng, ch người duy
nht chy ra bênh. Tuy thi thong trong c tc n có bo ch là đồ gi to, nhưng
Vân biết, chkhông phi là người như thế.
mt vn đề là b m chiu Violin hơn chiu Vân, t nh đã thế. Mi người có
th không biết, nhưng n thì biết rt rõ. Ch đưc học đàn, được trang trí phòng
màu ch thích, được mua qun áo theo ý muốn, được cho nhiu tin tiêu vt hơn
Vân na. n n, i cũng dùng li ca ch, trường lp thc y như ch, n
là li ng kh mi ln nghe bài ca Sao ch em như vy em li thế này?”.
Nhng m c ca Vân lâu nay ch mi Piano lng nghe. Mi gọi đó thằng
đã đến, tay cm 2 i Kebap tam giác còn ng hi mt bch sữa đậu nành,
và mt nó thì cười tươi tnh trông thật là đáng ghét.
- Ăn đi mày, không ốm mai lại không đi học được giờ - Piano đưa bánh cho Vân.
- Mai tao không đi học đâu – Vân vùng vng
- Mai tao qua đèo mày đi học, mày không đi tao cũng kng đi Piano mm
cười
- Ủa mày đèo tao hả? Vân nói giọng hào hứng hẳn
- Thấy xuôi tai rồi hả ku? Để tgiờ mày không b học nhịn ăn nữa, tao qua đèo
mày đi học rồi đưa mày về - thằng bé vẫn nói giọng ng tửng.
- Để tao suy nghĩ. Mà đi học rồi ngủ cũng được mà. Cứ thế đi Vân vui lên rõ rệt.
- y mà ngủ là nghluôn nhé. Cho mày đi bộ về nhà
- y ép tao đấy à?
- đấy. Tao ép, tao i mày không nghe, giờ phải ép thôi. Piano vn tỉnh ăn
bánh mì mà nói.
- Thôi đươc rồi – Vân ngồi tư lự.
- Tao đánh đàn cho mày nghe nhé – Piano mỉm cười.
- Sao tự dưng hôm nay mày tốt bụng dữ vậy ku Vân ngạc nhiên.