YOMEDIA
ADSENSE
Tạm biệt - Kì 1
37
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Chị nó là một đứa con hoàn hảo - biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả... Lại bùng học hả mày? – Piano gọi điện hỏi Vân. Vẫn như mọi lần Piano là người duy nhất quan tâm khi Vân chán nản bỏ học... Ừ
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tạm biệt - Kì 1
- Tạm biệt - Kì 1: Chị và em gái
- Chị nó là một đứa con hoàn hảo - biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả... - Lại bùng học hả mày? – Piano gọi điện hỏi Vân. Vẫn như mọi lần Piano là người duy nhất quan tâm khi Vân chán nản bỏ học... - Ừ, chán quá, đến lớp cũng chỉ có ngủ thôi, có được chữ nào vào đầu đâu... – Vân nói, giọng vừa chán nản, mà vừa hơi chút nũng nịu... - Mày không nên như thế - Piano tiếp tục – phải đi học chứ, cứ chán mà bỏ thì bao giờ mới có chữ nào vào đầu được. Mà ăn gì chưa thế, lại nhịn hả, đang ở đâu tao mang bánh mì đến cho. Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi thằng bạn Piano của Vân định thuyết giảng cho con bé một bài về cái tội sinh hoạt thất thường, hay chán nản và thi thoảng lại bùng học và con bé đang mở miệng toan cãi và mắng lại thằng bé thì Piano lại kết thúc bài thuyết giảng bằng một câu hỏi quan tâm, thế là lần nào Vân cũng ngậm miệng lại không cãi nữa. Trên đời này, hình như thằng bé là người duy nhất làm được điều đó. Vân sinh ra trong một gia đình yên ấm. Năm nay con bé 17 tuổi. Bố mẹ con bé là những công chức hiền lành, nó có 1 chị gái, hơn nó 1 tuổi. Lẽ ra cuộc sống của nó
- chẳng có gì đáng chán – như Piano thường nói – nếu nó không có một bà chị như thế. Nó với chị nó là một cặp chị em trái ngược nhau hoàn toàn. Chị nó là một đứa con hoàn hảo, thông minh, biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả. Nó chán ngấy cảnh mỗi lần đi họp phụ huynh về bố mẹ nó lại mang chị nó ra để thuyết giảng. Làm anh chị thật sướng, chẳng bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện học kém em cả, và luôn được lôi ra làm gương, lại còn luôn tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng mình làm anh chị nên thiệt thòi đủ đường vì bố mẹ chiều em hơn này nọ. Chẳng có ai hiểu cho nỗi lòng của những đứa em, cứ phải sống trong sự so sánh mệt mỏi của bố mẹ họ hàng với lại thầy cô. Đáng chán hơn nữa là Vân, dù đã cố gắng hết sức, cũng chẳng bao giờ ghét được Violin – chị nó cả. Chị nó từ năm lớp 8-9 gì đó đã không bao giờ tranh giành với nó. Lúc nào cũng nhường em cả thôi. Những khi Vân bị mắng, chị là người duy nhất chạy ra bênh. Tuy thi thoảng trong lúc tức Vân có bảo chị là đồ giả tạo, nhưng Vân biết, chị nó không phải là người như thế.
- Có một vấn đề là bố mẹ chiều Violin hơn chiều Vân, từ nhỏ đã thế. Mọi người có thể không biết, nhưng Vân thì biết rất rõ. Chị được học đàn, được trang trí phòng màu chị thích, được mua quần áo theo ý muốn, được cho nhiều tiền tiêu vặt hơn Vân nữa. Còn Vân, cái gì cũng dùng lại của chị, trường lớp thì học y như chị, nên là lại càng khổ mỗi lần nghe bài ca “Sao chị em như vậy mà em lại thế này?”. Những ấm ức của Vân lâu nay chỉ có mỗi Piano lắng nghe. Mới gọi đó mà thằng bé đã đến, tay cầm 2 cái Kebap tam giác còn nóng hổi và một bịch sữa đậu nành, và mặt nó thì cười tươi tỉnh trông thật là đáng ghét. - Ăn đi mày, không ốm mai lại không đi học được giờ - Piano đưa bánh cho Vân.
- - Mai tao không đi học đâu – Vân vùng vằng - Mai tao qua đèo mày đi học, mày mà không đi tao cũng không đi – Piano mỉm cười - Ủa mày đèo tao hả? – Vân nói giọng hào hứng hẳn - Thấy xuôi tai rồi hả ku? Để từ giờ mày không bỏ học nhịn ăn nữa, tao qua đèo mày đi học rồi đưa mày về - thằng bé vẫn nói giọng tưng tửng. - Để tao suy nghĩ. Mà đi học rồi ngủ cũng được mà. Cứ thế đi – Vân vui lên rõ rệt. - Mày mà ngủ là nghỉ luôn nhé. Cho mày đi bộ về nhà - Mày ép tao đấy à? - Ừ đấy. Tao ép, tao nói mày không nghe, giờ phải ép thôi. – Piano vẫn tỉnh bơ ăn bánh mì mà nói. - Thôi đươc rồi – Vân ngồi tư lự. - Tao đánh đàn cho mày nghe nhé – Piano mỉm cười. - Sao tự dưng hôm nay mày tốt bụng dữ vậy ku – Vân ngạc nhiên.
- - Ờ thì vì mày kêu chán đời chán học này kia, nghe tao đánh đàn chắc phải thấy cuộc đời tươi đẹp gấp 1 tỉ lần í, xời không cần cảm ơn đâu, tao biết tao vừa tài năng lại vừa tốt bụng, hé hé. - Thôi xin, đánh nhanh nhanh lên đê còn đi học thêm. Quán cà phê lạnh và vắng vang lên tiếng nhạc trong sáng. Vân mù tịt mấy khoản nhạc cổ điền này kia, chỉ biết bài nào thằng bạn đánh nghe cũng du dương và thánh thiện, và nghe lúc nào cũng cảm thấy ấm áp. Người ta bảo tâm hồn sao thì tiếng đàn vậy. Vân có đôi khi thắc mắc, tại sao một đứa như nó lại được làm bạn với 1 thằng như Piano nhỉ. Piano học cùng với Vân từ năm lớp 10. Thời gian cũng chẳng dài, chẳng thể gọi là thanh mai trúc mã gì được. Chúng nó ngồi cạnh nhau thế là thành thân. Thằng bé là con một, lúc nào cũng chỉ ước có em gái, còn Vân lúc nào cũng ước được là con một. Tình bạn của chúng nó đơn giản, không có tí kịch tính nào, nhưng mà bình yên. __________________________________________________________ Rạp chiếu phim lúc 5 giờ chiều - Chị ơi cho em mua 2 vé Avatar 3D chiều thứ 5 lúc 3h30 ạ - 2 người khách hàng cùng nói một lúc làm hai chị bán vé phải ngước lên:
- - Hai bạn đi cùng nhau à? - Dạ không. Violin nhìn sang bên phía cậu bạn cùng muốn mua vé giống mình. Cậu ta cũng trạc tuổi con bé thôi, cao cao, mặt mũi cũng sáng sủa. Và cậu ta cũng đang nhìn con bé đầy ngạc nhiên. - Em ơi có đổi được giờ khác không? Giờ ấy chỉ còn đúng 2 vé thôi. Hai chị bán vé mỉm cười. Violin chưa kịp nói gì thì cậu bạn kia đã lên tiếng: - Thôi chị cứ để bạn ấy mua vậy, em sẽ xem buổi khác - Và thằng bé mỉm cười. - Cảm…cảm ơn nhé! Violin quay sang nói với cậu bạn kia, mà vẫn chưa hết ngạc nhiên “trên đời này hóa ra vẫn còn người tốt như thế cơ đấy”. Nhưng như một cơn gió, cậu bạn kia nói xong đã quay đi và hình như chưa kịp nghe con bé cảm ơn, rồi cậu ta hòa lẫn vào đám đông những người ở rạp… Tối hôm đó, về nhà, Violin ngạc nhiên thấy em gái ngồi học bài chăm chỉ. Chắc là mai sẽ có bão, hoặc gì đó tương tự. Con bé đến gần em, mỉm cười: - Về lâu chưa Vân? - Lâu rồi ý – Vân nói – Chị đi đâu mà về muộn quá vậy?
- - À thì … đi mua vé Avatar3D. Chiều t5 hai chị em mình đi nhá - Ô mua được vé rồi hả, okie đi liền – Vân hứng khởi, hóa ra hôm nay cũng là một ngày may mắn. - Xe em hết xăng chưa? Tiền này mẹ bảo đưa để em mua xăng còn đi học. - Chị lại điêu đi, chắc chị xin mẹ tiền rồi lại đưa em chứ gì, xăng chưa hết nhưng không cần mua, mai có xe ôm rồi - Hehe, thế cơ á, ai đấy;;) - Bí mật. Bao giờ đến lúc sẽ kể. Cũng chẳng mấy khi Violin thấy Vân vui vẻ và hăng hái như thế. Vân chỉ kém Violin 1 tuổi, nhưng trẻ con hơn khá nhiều. Tính khí thì thất thường, ăn nói thì nhiều khi không suy nghĩ, nhưng mà bản chất thì tốt bụng lại dễ mủi lòng. Sáng nay trước khi Vân đi học, bố mẹ lại cãi nhau về việc học hành của Vân, nên chắc con bé buồn lắm. Nghĩ thế, nhưng Violin cũng chẳng nói ra. Vì nói ra thể nào cũng làm tổn thương lòng tự trọng của Vân. Bố mẹ đang tính chuyện mời gia sư riêng cho Vân để cải thiện tình hình. Chiều nay mẹ bảo Violin là đi tìm xem có ai đáng tin cậy thì dạy cho em, chứ cứ để con bé lông bông bố mẹ chẳng yên tâm được. Violin biết thể nào Vân cũng phản đối
- cho mà xem, cái gì mà cứ từ bố mẹ nói, thể nào Vân cũng không muốn làm theo. Mà tìm đâu được gia sư đáng tin cậy cơ chứ. Violin đau đầu, xưa nay làm gì có ai nói mà Vân nghe lời đâu, Vân thích làm ngược với mong muốn của mọi người, như thể để chứng tỏ con bé mạnh mẽ lắm. Ôi chao cái tuổi ẩm ương hình như ai cũng thế! Ngang ngạnh, bướng bỉnh mà dại dột nữa! ________________________________________ Sáng hôm sau trời hửng nắng, Vân dậy sớm chưa từng thấy để chuẩn bị sách vở, lần đầu tiên sau một thời gian dài, con bé đi học mà đã học bài, kể ra cảm giác ấy cũng khá là thú vị, ít nhất là an toàn và không nơm nớp bị lên bảng kiểm tra miệng. Cũng chẳng mấy khi nó mang đầy đủ sách vở như thế, bình thường mọi khi toàn Piano mang sách đi, sách của Vân mua từ đầu năm đến giữa năm vẫn còn y nguyên như mới. Xuống đến cổng đã thấy thằng bạn đợi từ lúc nào, con bé hớn hở: - Mày dậy sớm thế ku? – Nhưng rồi mặt nó lại xịu xuống ngay được – Mà sao không đi xe máy, đi xe đạp thế này? - Oài đã được đèo rồi còn lắm mồm quá đi, trời rét đi xe đạp cho nó ấm – Piano mỉm cười tươi tỉnh. - Nhưng ngồi xe đạp ê mông lắm, lại còn lâu nữa. - Mày lắm chuyện quá, lên nhanh lên!
- Đường đến trường vốn dài mà hôm nay Vân thấy ngắn, tại bởi nó được đèo đi nên thấy thế chăng. Hai bên đường, những cành cây khô trụi lá với những hình thù kì lạ trông đến là thú vị, lạ thật, những thứ đáng yêu như thế, sao hôm nay Vân mới nhận ra nhỉ? - Tao đi xe đạp là vì ngồi nó hay bị xóc, mày đỡ ngủ gật, phóng xe máy, thể nào mày cũng ngủ gật cho coi. - Thật à, không phải là xe máy của mày hỏng hóc gì chứ? – Vân hỏi với cái kiểu tao-biết-tỏng-rồi-đừng-có-mà-lừa-tao. - Chán mày ghê, bạn tốt thế mà cứ nghi ngờ, với mày xem phim Hàn Quốc suốt ngày, không thấy mấy cảnh lãng xẹt, í lộn lãng mạn toàn là đèo nhau đi xe đạp à, chán chuyện quá đi. - Ờ thì thôi tao xin lỗi, tao biết bạn tao tốt rồi – Vân mỉm cười “giống phim Hàn Quốc sao” - Ừm ờ, nhưng mà nói thật là hôm nay xe tao hỏng ku ạ - Thằng bé cười khoái trá. - HẢ! Đấy tao biết ngay mà, mày mà tử tế như thế thì có mà trời mưa mất!!!
- Vân vừa nói xong thì một cơn gió lạnh lùa qua. Rét buốt! Những chiếc lá khô trên mấy cành cây rơi ào xuống, như một cơn mưa… Sao từ trước tới giờ Vân không nhận ra, rằng hóa ra đi học lại vô cùng thú vị như thế này nhỉ? ______________________________________________________ 2 giờ chiều, Violin đến trung tâm gia sư được mẹ của một người bạn giới thiệu cho. Cái trung tâm cũng khang trang, có vẻ tin tưởng được, Violin bước vào gặp chị lễ tân và được chị bảo ngồi chờ một lát vì chị đang bận một chút với cả anh sinh viên đến đăng kí làm gia sư. Chị bảo với anh kia: - Em điền đầy đủ họ tên, số CMT, gia cảnh, trường đại học đang học, địa chỉ và môn học có thể dạy vào nhé Anh kia điền một lúc rồi đưa lại cho chị lễ tân. Anh chàng này có một điều gì đó hết sức đặc biệt mà Violin quan sát mãi mới nhận ra. Anh ấy viết bằng tay trái, chẳng biết chữ có đẹp không nhưng viết được bằng tay trái ở Việt Nam thật là hiếm gặp. Anh ấy ăn mặc theo kiểu không chải chuốt lắm, áo sơ mi với quần thụng, và nét mặt ánh lên vẻ tự tin. - Em có đánh dấu nhầm không? - Chị lễ tân hỏi anh ấy – Môn học đăng kí dạy em đánh dấu tất cả toán lý hóa văn anh, lại còn cả nhạc nữa hả. - Không em không nhầm đâu – Anh ấy mỉm cười, nụ cười tự tin hết sức lôi cuốn.
- - Em có gia sư tất cả các loại nhạc cụ không – Chị lễ tân hỏi kiểu nừa đùa nửa thật. - À, với piano với cả trống em chỉ dạy được cơ bản thôi, còn em có thể dạy được guitar ở trình độ nâng cao Cái người-giỏi-tất-cả này khiến cho Violin không khỏi ngỡ ngàng, anh ấy như kiểu bước ra từ trong truyện vậy, cô bé ngồi nghĩ một lúc thần cả người ra, đến nỗi chị lễ tân phải gọi mấy lần nó mới giật mình trả lời. - Em cần gia sư những môn gì? - À, toán, văn anh ạ, em em nó thi khối D. - Trình độ? - Dạ? - Trình độ của em em ý? - À lớp 11 ạ. - Ừ được rồi em ạ, để trên trung tâm sắp xếp, đến chiều nay hoặc chậm nhất sáng mai sẽ báo lại cho em nha. - Vâng em cảm ơn chị - Violin mỉm cười – Chị tìm cho em gia sư tốt tốt nhé.
- - Em yên tâm, ở đây chất lượng hết sức bảo đảm, không lo đâu. - À nhưng chắc là cũng phải kiên trì, tại em em nó hơi khó bảo ý ạ. – Violin mỉm cười. Độ này Violin hay gặp được những người kì lạ, cậu bạn hôm trước ở rạp chiếu phim, anh sinh viên hôm nay, mà tạm thời cứ gọi anh ấy là Guitar đi vì chưa kịp biết tên, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ biết được tên… Từ khi sinh ra Violin đã là một đứa trẻ kì lạ, một người luôn luôn may mắn, con bé luôn tự nói với mình như thế. Những khi mệt mỏi hay chán nản, nó tự bảo mình phải luôn tươi cười, vì cuộc đời rất tươi đẹp, nên con bé mới được ở đây, trong ngôi nhà bé nhỏ, có một cô em gái hay dỗi, lại được bố mẹ yêu thương. Violin học đàn từ nhỏ, tiếng vĩ cầm không trong sáng như tiếng piano hay phóng khoáng như tiếng guitar, âm thanh ấy da diết và thường thì đượm buồn, rất ít khi cô bé đánh đàn trước mặt đám đông, bởi cô bé thực sự chẳng muốn ai phải buồn. Chỉ khi trời vào đêm và cô bé đóng chặt cửa lại, thả mình trong cảm xúc của những bản nhạc dài, Violin mới cho phép mình buồn một chút. Nhưng chỉ một chút thôi! ____________________________________________ 3h chiều thứ năm, rạp chiếu phim cũng đông đông rồi. Vân với Violin đến rạp ngồi đợi một lát rồi đi mua pop corn. Chỗ mua pop corn đông nghẹt người, càng hàng
- dài đứng đợi. Vân biết chị gái là không có biết bon chen là gì đâu nên bảo Violin cứ ngồi đấy để Vân ra mua cho. Bon chen thế mà cũng đợi mãi mới đến lượt. Vân vui vẻ nói với chị bán popcorn - Chị ơi cho em 1 lover combo - 1 lover combo – phía hàng bên kia có 1 anh cao cao cũng đang yêu cầu. Ngạc nhiên Vân quay sang nhìn, đúng lúc ấy chị bán hàng nói: - Em ơi chỉ còn 2 cốc coca nhỏ thôi, không đủ 2 lover combo mà cả 2 bên cùng order em ạ. Vân tiếp tục nhìn và lưỡng lự thì anh kia nói luôn - Đâu có thấy em kia nói gì đâu, lấy hộ mình với mình đã muộn giờ phim chiếu rồi! Và thế là Vân đã bị nẫng tay trên một cách hết sức giời ơi đất hỡi, cầm đống popcorn và nước ra mà Vân phụng phịu, cái kẻ không có một tí ga-lăng nào cả đã tan biến nhanh chóng vào trong đám đông. Chứ nếu không thể nào Vân cũng tìm cách ngáng chân cho ngã oạch cho coi. Cơ mà cả đời con bé sẽ không quên cái loại con trai ki bo xấu tính thế đâu. Con trai đáng ghét nhất là không biết nhường nhịn,
- sau đó là nói nhiều. Tức quá đi!!! Cũng may là phim hay chứ không thì về tức chết mất!!! Về đến nhà, Vân nhắn tin kêu ca kể lể với thằng ku bạn về cái vụ bị nẫng tay trên ấy. Piano hỏi là Vân đã xem Avatar3D rồi à, kèm theo câu "the thi thoi vay" và sau đó thằng bé bắt đầu thương cảm cho con bạn tội nghiệp, nhưng kết luận của nó là "ai bao may cu hay bon chen co, neu may k bon chen thi dang nao cg ra nthe" "thoi dung tuc nua, gia ca nguoi". Mới nhắn tin được đến đấy thì Vân đã nghe Violin nói: - Vân này, bố mẹ bảo là tìm gia sư cho em - Sao lại cần gia sư? - Không biết, bố mẹ bảo thế. Mà cũng tại vì em hay bỏ học quá :( - Từ giờ k bỏ học nữa là được chứ gì, gia sư gia siếc gì, không học đâu. - Nhưng tìm rồi, chủ nhật này gia sư đến, em chịu khó học thử nhé, đàng nào thì cơ bản của em cũng không vững lắm mà. - Đến thì đến, không học đâu! _______________________________________________________
- Sáng chủ nhật đến ngọt ngào như cái lạnh mùa đông lùa qua cửa. 7h Vân đã bị dựng dậy với lí do "8h gia sư đến", một lí do hết sức là khó chấp nhận đối với con bé. Violin dậy sớm hơn mọi ngày, cũng háo hức xem gia sư cho em gái là ai, có tốt không, gì thì gì, gia sư cũng là Violin mời về mà. 8 giờ kém 5 vẫn chưa có tăm hơi gì của gia sư, Vân có vẻ hớn hở "hi vọng không tìm được nhà". Violin lo lắng "sự cố gì chăng’" Đúng 8 giờ chuông reo và Vân ra mở. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy bản mặt của gia sư Vân đã đóng sầm cửa lại. Mặt mũi nhăn nhó, con bé vùng vằng: - Gia sư này thì chị đi mà học!!! Ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, Violin ra mở cửa. Và cô bé không khỏi ngạc nhiên khi gia sư trước mặt mình là… Kì 2: Anh bạn gia sư
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn