
Tạm biệt - Kì 1: Chị và em gái

Chị nó là một đứa con hoàn hảo - biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn
biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì
hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả...
- Lại bùng học hả mày? – Piano gọi điện hỏi Vân. Vẫn như mọi lần Piano là người
duy nhất quan tâm khi Vân chán nản bỏ học...
- Ừ, chán quá, đến lớp cũng chỉ có ngủ thôi, có được chữ nào vào đầu đâu... – Vân
nói, giọng vừa chán nản, mà vừa hơi chút nũng nịu...
- Mày không nên như thế - Piano tiếp tục – phải đi học chứ, cứ chán mà bỏ thì bao
giờ mới có chữ nào vào đầu được. Mà ăn gì chưa thế, lại nhịn hả, đang ở đâu tao
mang bánh mì đến cho.
Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi thằng bạn Piano của Vân định thuyết giảng cho con
bé một bài về cái tội sinh hoạt thất thường, hay chán nản và thi thoảng lại bùng học
và con bé đang mở miệng toan cãi và mắng lại thằng bé thì Piano lại kết thúc bài
thuyết giảng bằng một câu hỏi quan tâm, thế là lần nào Vân cũng ngậm miệng lại
không cãi nữa. Trên đời này, hình như thằng bé là người duy nhất làm được điều
đó.
Vân sinh ra trong một gia đình yên ấm. Năm nay con bé 17 tuổi. Bố mẹ con bé là
những công chức hiền lành, nó có 1 chị gái, hơn nó 1 tuổi. Lẽ ra cuộc sống của nó

chẳng có gì đáng chán – như Piano thường nói – nếu nó không có một bà chị như
thế. Nó với chị nó là một cặp chị em trái ngược nhau hoàn toàn. Chị nó là một đứa
con hoàn hảo, thông minh, biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn
violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại
bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả. Nó chán ngấy cảnh mỗi lần đi họp phụ huynh về
bố mẹ nó lại mang chị nó ra để thuyết giảng. Làm anh chị thật sướng, chẳng bao
giờ phải lo nghĩ đến chuyện học kém em cả, và luôn được lôi ra làm gương, lại còn
luôn tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng mình làm anh chị nên thiệt thòi đủ
đường vì bố mẹ chiều em hơn này nọ. Chẳng có ai hiểu cho nỗi lòng của những
đứa em, cứ phải sống trong sự so sánh mệt mỏi của bố mẹ họ hàng với lại thầy cô.
Đáng chán hơn nữa là Vân, dù đã cố gắng hết sức, cũng chẳng bao giờ ghét được
Violin – chị nó cả. Chị nó từ năm lớp 8-9 gì đó đã không bao giờ tranh giành với
nó. Lúc nào cũng nhường em cả thôi. Những khi Vân bị mắng, chị là người duy
nhất chạy ra bênh. Tuy thi thoảng trong lúc tức Vân có bảo chị là đồ giả tạo, nhưng
Vân biết, chị nó không phải là người như thế.

Có một vấn đề là bố mẹ chiều Violin hơn chiều Vân, từ nhỏ đã thế. Mọi người có
thể không biết, nhưng Vân thì biết rất rõ. Chị được học đàn, được trang trí phòng
màu chị thích, được mua quần áo theo ý muốn, được cho nhiều tiền tiêu vặt hơn
Vân nữa. Còn Vân, cái gì cũng dùng lại của chị, trường lớp thì học y như chị, nên
là lại càng khổ mỗi lần nghe bài ca “Sao chị em như vậy mà em lại thế này?”.
Những ấm ức của Vân lâu nay chỉ có mỗi Piano lắng nghe. Mới gọi đó mà thằng
bé đã đến, tay cầm 2 cái Kebap tam giác còn nóng hổi và một bịch sữa đậu nành,
và mặt nó thì cười tươi tỉnh trông thật là đáng ghét.
- Ăn đi mày, không ốm mai lại không đi học được giờ - Piano đưa bánh cho Vân.

- Mai tao không đi học đâu – Vân vùng vằng
- Mai tao qua đèo mày đi học, mày mà không đi tao cũng không đi – Piano mỉm
cười
- Ủa mày đèo tao hả? – Vân nói giọng hào hứng hẳn
- Thấy xuôi tai rồi hả ku? Để từ giờ mày không bỏ học nhịn ăn nữa, tao qua đèo
mày đi học rồi đưa mày về - thằng bé vẫn nói giọng tưng tửng.
- Để tao suy nghĩ. Mà đi học rồi ngủ cũng được mà. Cứ thế đi – Vân vui lên rõ rệt.
- Mày mà ngủ là nghỉ luôn nhé. Cho mày đi bộ về nhà
- Mày ép tao đấy à?
- Ừ đấy. Tao ép, tao nói mày không nghe, giờ phải ép thôi. – Piano vẫn tỉnh bơ ăn
bánh mì mà nói.
- Thôi đươc rồi – Vân ngồi tư lự.
- Tao đánh đàn cho mày nghe nhé – Piano mỉm cười.
- Sao tự dưng hôm nay mày tốt bụng dữ vậy ku – Vân ngạc nhiên.

