
trình”, “Ký giả”... chỉ là những “Nhà báo quan lại”, “Nhà báo - viên chức”, chưa
thể có “Ký giả thứ thiệt”).
Vì thế, báo chí buổi đầu hoàn toàn lệ thuộc vào người Pháp. Thậm chí, cho
đến cuối chiến tranh thế giới thứ nhất, báo chí (hết p.226) nước ta vẫn ở trong tình
trạng là công cụ tuyên truyền trong khuôn khổ đường lối, chính sách báo chí thực
dân mà tiêu biểu là của A.Sarraut vạch ra.
Trên cái nền các phong trào chính trị, xã hội sôi động sau chiến tranh, làng
báo có vị thế “có chiếu ngồi”, dần trở thành diễn đàn của các lực lượng xã hội của
dân chúng, dĩ nhiên không phải tờ nào cũng làm được.
Do những điều kiện riêng, Nam Kỳ đã xuất hiện dòng báo đối lập, khuynh tả,
trong và sau cao trào yêu nước và dân chủ 1925 - 1926, ghi một dấu son trong lịch
sử báo chí nước nhà.
Hà Huy Giáp trong bài Nguyễn An Ninh một lãnh tụ cách mạng hùng biện đưa
ra sự so sánh "tờ báo La Cloche fêlée (Chuông rè) của Nguyễn An Ninh xuất bản ở