
Trái tim nằm bên phải

Em tin không, có những trái tim nằm ở bên phải?
Anh đọc được ở đâu đó, người ta bảo rằng trên trái đất này không ít những
điều kì diệu như thế. Và hơn ai hết, anh lại rất thích kiếm tìm những điều
nằm ngoài trí tưởng tượng của mình.
Anh xin lỗi em, vì những chìu chuộng của em đã làm anh quá mỏi mệt. Thì
thôi, anh sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình bằng việc mải mê kiếm tìm trái
tim bên phải.
Anh đi, những chiều đầu hạ bắt đầu lất phất những mảng nắng vàng. Không
ai tin được là có lần anh đã gói gọn nắng vào lòng bàn tay như thế. Cũng
chẳng ai tin được là anh trở nên trong suốt khi đứng dưới mưa hàng giờ liền.
Vì cuộc sống người ta chỉ tin vào những gì mắt thấy. Còn anh thì khác, anh
thích nhắm nghiền mắt lại mỗi khi nghĩ ngợi một chuyện gì. Đôi mắt đôi khi
cũng là một người bạn bất tài, chỉ biết phản ánh những gì trần trụi, thô tục.
Cô bé ngốc của anh! Có lần anh đã gọi em như thế! Nhưng em không bao giờ
phản trả lại. Chỉ đơn giản là em thích anh gọi em như thế. Mà cũng chính vì
vậy, anh đâm ra chán chường. Khi thế gian cứ luôn yên bình trong những

dòng suy nghĩ, thì những con đò chiều sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thú vị khi
được những con sóng lắc lư.
Em biết không, có những trái tim nằm bên phải?
Em đưa tay chạm vào ngực mình, rồi buồn xo thất vọng. Vì tim em luôn nằm
bên trái. Điều đó anh chẳng thích tí nào.
Anh bỏ em mà đi, 2 năm rồi phải không em? Những cuộc hành trình cứ tiếp
diễn, anh lại mải mê đi tìm những ý nghĩ quái oăm đó. Em vẫn đi theo anh
một chiếc bóng âm thầm.
Ngọn đèn đường hắt vào hai ta, tạo thành hai chiếc bóng trãi dài trên cát.
Bóng anh luôn cao hơn bóng em. Bởi vì anh luôn là người đi trước. Em nói với
anh là em mong có ngày nào, hai chiếc bóng sẽ được bằng nhau. Em cố bước
nhanh theo anh, rồi cuối cùng em cũng chới với. Bởi anh cảm thấy mệt mỏi vì
những quan tâm của em. Anh lại đi.
Em tin không, có những trái tim nằm bên phải?

