
trong thế giới biến đổi như chưa từng có ngày nay - Lời bình luận của tác giả - NN.
(Tia sáng. Số đã dẫn).
Lịch sử không lặp lại. Nhưng lịch sử gặp nhau ở những cái đầu lớn của triết học
giáo dục là có thật. Thế kỷ thứ IV trước Công nguyên, Socrate (469 - 399) đã từng
nói “Tự ngươi hãy biết lấy ngươi “. Nghĩa là ông đưa học trò, môn đệ, trở lại với
chính mình, với số phận con người của chính họ. Vì vậy người ta nói Socrate là
người đỡ đẻ cho các linh hồn, để cho con người được giải thoát linh hồn và lại quy
phục cái thiện. Xấp xỉ với thời Socrate, ở châu á phương Đông, Khổng Tử (551 -
479tr.CN) nhà giáo dục vĩ đại Trung Hoa bảo “Đạo làm người phải có Nhân - Trí -
Dũng. Nhân, để luyện tình cảm. Trí, để luyện trí tuệ. Dũng, để rèn nghị lực mà
vượt mọi khó khăn thách thức mới thành người quân tử”. Thích Ca Mâu Ni (năm
sinh khoảng 488 - 368 tr.CN) thì bảo “Muốn trở thành con người tự do, phải tu
luyện, phải giác ngộ, phải tự giải thoát. “Phật là người đã hoàn thành. Người là
Phật chưa hoàn thành “ - tức muốn thành Phật thì phải tự mình tu luyện. Tất cả
những điều vừa kể đều hướng về chân lý Chân - Thiện - Mỹ, lý tưởng mà nền giáo
dục cũng như nghệ thuật chân chính nào cũng luôn hướng tới.
Từ bên kia đại dương, ở nước Mỹ, John Dewey (1859 - 1952), tác giả công trình
“Dân chủ và Giáo dục” một trong những nhà giáo dục kiêm triết gia bao trùm đời
sống trí tuệ nước Mỹ suốt thế kỷ XX với học thuyết “Thực dụng luận“, cũng là một