
ngoan, sự hiến dâng cho triết học, sự chiêm nghiệm và đây mới là h
con người. Thông qua thư nhàn - biểu hiện của sự tự do, giáo dục phải đạt được mục
đích cuối cùng của con người là cuộc sống trí tuệ và năng lực ý thức.
Đối với Arixtốt, giáo dục không những dẫn con người đến đạo đức, nguồn gốc
chủ yếu của hạnh phúc, mà còn tạo ra các điều kiện cần thiết cho việc xây dựng và ổn
định đạo đức, nghĩa là đảm bảo hạnh phúc cho cộng đồng. Theo Arixtốt, chính do giáo
dục mà cộng đồng và xã hội được hình thành. Sự hình thành xã hội gắn liền với sự hình
thành cộng đồng, mà sự hình thành cộng đồng là do giáo dục đem lại. Arixtốt nhấn
mạnh, để thiết lập một xã hội có đạo đức và bảo đảm tối đa hạnh phúc cho công dân, thì
không thể phó mặc cho sự may rủi, mà phải dựa vào khoa học và ý chí. Và ông còn cho
rằng, giáo dục không những tạo ra xã hội, cộng đồng cấu thành xã hội, mà còn đảm bảo
sự ổn định xã hội.Theo ông, bất cứ một sự thay đổi nào cũng có thể dẫn đến sự tham
nhũng và do vậy, cái mà ông mong tìm được là một xã hội lý tưởng, hiện thực trong
trạng thái ổn định.
Cuối cùng, Arixtốt cho rằng, nếu giáo đục cá nhân phải hướng đến sự thư nhàn,
thì ở cấp nhà nước, giáo dục phải là giáo dục cho hoà bình. Cũng như thư nhàn, mục ti
cuối cùng của đời sống cá nhân, hoà bình là mục tiêu cuối cùng của chiến tranh xã hội.
Cuộc sống, về tổng thể, gồm hai bộ phận: công việc và thư nhàn, chiến tranh và hoà
bình. Do vậy, chiến tranh phải hướng đến hoà bình, công việc phải hướng đến thư nhàn;
cái cần thiết và hữu ích phải hướng đến những điều cao thượng, đến những cái mà các
chính khách phải chú ý tới trong việc lập pháp, cũng như trong việc giáo dục công dân.
Về hệ thống giáo dục
Hệ thống giáo dục mà Arixtốt hướng tới là một nền giáo dục thường trực, thường
xuyên và liên tục, bao trùm và kéo dài suốt đời người. Quá trình đó được chia thành
nhiều giai đoạn; mỗi giai đoạn gồm bảy năm. Giai đoạn đầu là giai đoạn giáo dục trẻ em
trước khi vào học ở trường. Ở giai đoạn này, trách nhi
ệm giáo dục thuộc về cha mẹ, nhất
là người cha. Bởi, người cha là tác giả của sự tồn tại của đứa trẻ (ơn huệ lớn nhất) cũng
như của sự nuôi dưỡng và giáo dục nó. Nhiệm vụ giáo dục này được thực hiện trước khi